Tuổi 18 là độ tuổi tươi đẹp và đáng giá nhất, là những bước đi chập chững vào đời với nhiều ước mơ, hoài bão và đôi khi mơ mộng. Tuổi 18 cũng là chủ đề của rất … xem thêm…nhiều bài thơ, bài văn hay. Hôm nay hãy cũng Blogthoca.edu.vn đón đọc ngay top các bài tản văn viết về tuổi mười tám hay nhất qua bài viết dưới đây nhé.
Tuổi 18, em được gì trong đời rồi?
Tuổi 18 người ta nói đầy mộng mơ và hoài bão của đời người.
Tuổi 18 trong khi bạn bè có những thành tựu nhất định trong cuộc đời mình.
Em tự hỏi mình đã làm được gì cho chính mình, cho bố mẹ rồi?
Em cũng không biết nữa, em không là một học sinh ưu tú, một người giỏi hoàn toàn về một lĩnh vực nào cả. Người ta bảo rằng tốc độ bạn kiếm ra tiền phải nhanh hơn tốc độ bố mẹ bạn già đi. Tuổi 18 đầy ngây dại này, em không phải là một con người với những mục đích cao như thế. Đích đến hiện tại của em là gì?
“Đậu đại học”
Điều em đạt được tính tới bây giờ là gì?
“Hiểu đời hơn, hiểu bố mẹ phải lo lắng mình thế nào rồi, hiểu được thế nào là cố gắng không có chuyện nửa vời mà là phải cố hết mình!”
“Ừ, vậy là đủ rồi”
Mỗi người đều có những mục tiêu, những đích đến của riêng mình. Có người 18 tuổi chọn tiếp xúc và trải đời, học từ thực tế thay vì lý thuyết, có người vì một lý nào đó mà chọn gác lại giấc mơ đại học. Có người chọn Kinh tế, chọn Ngoại thương, chọn đi nghĩa vụ quân sự… Cái nào cũng là một chọn lựa cả mà. Dù em chọn gì, cứ sống hết mình là được.
Có câu nói thế này: “Rồi một ngày của tuổi 18 em mới thấy cuộc đời mình đẹp thế nào”. Đầu tuổi 18 em chưa hiểu, giữa tuổi 18 em chưa thấu và bây giờ đến thời điểm bước sang một trang mới, em đã hiểu rồi. Em cũng hiểu ba năm thanh xuân ngắn ngủi thế nào. Nhớ những ngày đầu tiên bước chân vào cấp ba, hoài bão và sức trẻ của em đột nhiên không còn nhiệt như xưa nữa. Rồi bạn bè cũng không gắn bó như mộng tưởng, nhưng mà.. Không phải như vậy, cấp ba ngắn đến không tưởng nổi, và có những tình cảm em dành cho bạn bè mà tới tận bây giờ em mới thấy mình yêu họ thế nào. Vài tháng nữa, em sẽ chẳng còn là một cô học sinh được nhà trường bao bọc, không còn trách nhiệm học hành đơn thuần nữa. Mà là cuộc đời sẽ cho em những cú ngã đầu tiên, cho em hiểu lòng người thâm sâu thế nào.
Hi vọng ở những năm sau, cái tâm hồn thơ mộng, sức trẻ của em vẫn vẹn nguyên như lúc này. Cố lên em nhé, cuộc đời mệt mỏi rồi cũng kết thúc nếu em cố hết mình. Bạn bè rồi cũng có cuộc đời riêng, hãy gói những kỉ niệm của họ vào trang kí ức tuổi 18 này, hãy cố hết mình để em không hối tiếc sau này. Tuổi trẻ qua đi, em không biết rằng mình sẽ thế nào, có đủ nhiệt tình chinh phục ước mơ không? Bây giờ còn thì cứ viết tiếp cuộc đời mình em nhé.
Mỗi ngày là một trang giấy mới, một màu sắc mới, một hương vị mới do chính em quyết định. Hãy tự đặt cho mình vấn đề: “Mình đến với cuộc đời để làm gì?”, “Mình sống thế nào sẽ ý nghĩa?”. Khi trả lời được những câu hỏi ấy, cuộc đời em sẽ là một mũi tên nhắm thẳng hồng tâm, không di dời, không lệch lạc đâu nữa. Em à, năm em 18 tuổi chưa hẳn là chưa trưởng thành. Một phần tâm hồn em khi tổn thương, khi vui vẻ cũng là một chút gì đó trưởng thành rồi đấy. Đừng quan tâm nữa ngày mai ra sao, đừng nhớ quá khứ đau buồn ấy, cứ là em thôi, cứ giữ một phần dại khờ, một phần lý trí thì đích đến của em sẽ là một “tuổi trẻ hết mình”.
Thế Hồng
Viết cho những chênh vênh tuổi mười tám
18 tuổi, tuổi đẹp nhất của một người con gái, nhưng chẳng có cô gái nào ý thức được điều đó. Tuổi thanh xuân vẫn như là một khái niệm mơ hồ, bởi chúng ta còn quá trẻ để lo lắng về sự trôi chảy của thời gian. Chúng ta học – chơi, đôi khi để ngày tháng trôi qua một cách phí hoài mà chẳng hay biết. Chúng ta nhìn người già, con trẻ bằng con mắt thờ ơ như người già sinh ra vốn đã già như thế, con trẻ cứ mãi là trẻ con như thế…
Tuổi 18, độ tuổi đầy chênh vênh. Chúng ta không rõ đâu là con đường đúng, đâu là con đường sai. Mỗi bước đi đều dè dặt, cẩn trọng, sợ hãi. Đứng giữa lí tưởng và hiện thực, không phải ai cũng có thể chọn lựa dễ dàng…
Tuổi 18, không quá già nhưng cũng không là trẻ con. Chúng ta bắt đầu biết đến trọng lượng của hai từ trách nhiệm. Chúng ta bắt đầu nghi ngờ, về tình bạn, tình yêu hay các mối quan hệ bên ngoài khác. Có đôi khi, trở nên thân thiết với một người, là vì một lợi ích nào đó.
Tuổi 18, chúng ta còn có cơ hội bốc đồng để làm những gì mình yêu thích, không quan trọng kết quả có ra sao, chúng ta tận hưởng quá trình thực hiện nó. Mặc kệ ngày mai có ra sao, chúng ta vẫn còn có hôm nay.
Tuổi 18, biết rằng nếu bản thân không nỗ lực, không cố gắng thì sẽ không thể nào thành công trên con đường trưởng thành được. Dù biết rằng trưởng thành là một loại nỗi đau, nhưng có mấy ai có thể tránh được?
Tuổi 18, bắt đầu hoài niệm. Hoài niệm về những chuyện xưa cũ, những chuyện đã qua đó có vui, có buồn nhưng khi nhớ về nó, chúng ta đều có thể mỉm cười đối diện. Tuổi 18, cũng đã bắt đầu thấy thấy tiếc nuối để tự hỏi, sao thời gian lại trôi quá mau, vèo một cái, tuổi trẻ trong tay trôi về quá khứ.
Tuổi 18, bạn bè thân thiết bắt đầu ít dần đi. Họ vẫn là họ, mình vẫn là mình, nhưng có một điều gì đó đã đổi thay để khiến tình bạn của cả hai không còn như thuở trước. Ai sai ai đúng lúc này đều chẳng thể hàn gắn những tổn thương đã có…
Thật ra trong lòng chúng tôi đều rất sợ hãi. Tương lai thì mù mịt, hiện tại thì chênh vênh. Lúc đó, tôi mới biết, hóa ra sống trong quá khứ vẫn không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ hơn cả, chính là việc bạn chưa bao giờ thực sự sẵn sàng cho độ tuổi mà bạn đang có cả…
Quỳnh Thy
Viết cho tuổi 18
Tuổi 18 – tuổi đẹp nhất và chênh vênh nhất của đời người. Thanh xuân mơ hồ, chúng ta bị cuốn vào guồng quay học tập và thi cử, đôi khi vô tình quên đi sự chảy trôi của thời gian, ngoảnh mặt lại, ba năm dưới mái trường THPT trôi qua tự khi nào. Còn đâu những ngày tháng rong ruổi mỗi sáng trên con đường đến trường quen thuộc? Còn đâu những niềm vui bất chợt trong những tiết học nhàm chán? Còn đâu những trò đùa tinh quái chẳng cần biết đến hậu quả?…
Tuổi 18, đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, chúng ta tự hỏi đâu mới là con đường đúng đắn, tương lai sẽ đi đâu về đâu để rồi mỗi bước ta đi chứa đầy sự hoang mang, lo lắng.
Tuổi 18, trưởng thành gắn với trách nhiệm, chúng ta không còn là trẻ con, chúng ta muốn rời vòng tay của cha mẹ, vượt ra ngoài giới hạn gia đình để bước vào xã hội. Thế nhưng, có bao nhiêu người trong chúng ta thoát khỏi nỗi sợ hãi cùng áp lực đè nặng khi kỳ thi THPT Quốc gia đến gần? Học thế nào, điểm thi ra sao, chọn trường gì, ngành nào,… bủa vây khiến chúng ta muốn chạy ra ngoài thật nhanh trong khi lịch học tại trường, lịch học thêm, lịch học online,… như lịch chạy show mà điểm số chẳng cải thiện được là bao! Mệt mỏi đến chán nản!… Qua những câu chuyện kể của những người xung quanh, có lúc chúng ta lại muốn kiếm tiền thật nhanh, muốn từ bỏ thi cử, muốn đi mưu sinh ở nơi đất khách quê người,… Đôi khi, chúng ta tự hỏi:
– Tôi là ai? Tôi nên làm gì? Tôi phải làm sao? Tôi có thể dừng lại được không? Tôi muốn thoát khỏi cảm giác này!!!…
Thật may, tuổi 18, chúng ta còn cơ hội để bốc đồng, sống cho những gì mình yêu, làm những điều mình thích, không quan trọng kết quả ra sao. Mặc kệ ngày mai có thế nào, chúng ta vẫn có ngày hôm nay, vẫn có những người bạn, những người thân yêu đang mỉm cười với chúng ta.
Tuổi 18, chúng ta hiểu rằng bản thân không cố gắng, không nỗ lực thì không thể nào thành công trên con đường phía trước. Để trưởng thành ta phải trải qua biết bao cay đắng, mồ hôi và nước mắt nhưng chúng ta có quyền tin tưởng vào năng lực của bản thân mình, tin tưởng vào sức mạnh tiềm ẩn trong con người mình và hy vọng vào một tương lai tương sáng.
Nhìn ra ngoài kia, biết bao người đã qua tuổi 18, họ đang vui hay đang buồn, đang thành công hay thất bại? Chúng ta muốn chúng ta sẽ thế nào? Tiếp tục chán chường, thở than, hoang mang lo sợ và trách móc vô cớ,… hay đứng dậy và bước đi, tìm đến tương lai, tìm đến những điều chúng ta đang ấp ủ?
Tuổi 18, không đáng sợ như chúng ta nghĩ, chỉ như một màn sương mờ bao phủ con đường chúng ta đi. Đừng sợ, đừng lo lắng, đứng lên và đi đi nào! Con đường vẫn vậy, hãy vén màn sương đó ra và nhẹ nhàng bước đi. Lạc đường không đáng sợ, đáng sợ là không biết mình đi đâu. Một khi chúng ta đã quyết tâm đi tới cùng thì hướng nào rồi cũng sẽ tới đích!
Tuổi 18, tuổi của sự bắt đầu, hãy nhớ tại vạch xuất phát không có người thắng kẻ thua, thắng hay thua là do đích của bản thân quyết định. Hứa với tuổi 18 đáng yêu, đáng quý và đáng trân trọng sẽ sống hết mình, sống trọn vẹn để không bao giờ phải luyến tiếc!
Sưu tầm
Tuổi 18 và những cảm thức về “Nhà”
Đối với học sinh, nhà là sáng đi, trưa về ăn cơm mẹ nấu. Đối với sinh viên, nhà là những kỳ nghỉ. Đối với người lớn, nhà là giấc nồng, là nơi tái tạo năng lượng sau một ngày bận rộn mưu sinh.
Nhà, khi 5 tuổi, là tối thứ Sáu với tờ phiếu bé ngoan trong tay, líu lo kể mẹ nghe những câu chuyện ở lớp: những món ăn thật ngon, đồ chơi mới thật đẹp và các bạn chơi với con rất vui. Bữa cơm tối là món thịt bằm con thích, sẽ phải ăn nhiều rau vì mẹ bảo ăn rau mới không bị ốm. Đó là những ngày đông cùng mẹ xếp quần áo, những chiếc áo lâu ngày thơm mùi vải cũ, mùi gỗ. Chăn, nệm, gối mềm phủ ra trước mắt, thích thú lăn lộn trong những lớp chăn man mát vừa lấy ra từ tủ. Giữa thế giới trong vắt ngây ngô của trẻ con, nhà cũng như những nơi yêu thích khác: lâu đài của công chúa, thế giới kẹo ngọt trong truyện cổ tích. Khi ấy, cuộc sống vẫn là một màu hồng hoàn hảo trong con.
Năm con 15 tuổi, cuộc sống đã xoay được rất nhiều vòng. Khi ấy, nhà cách xa hơn một chút. Một học sinh cấp 3 đầy bỡ ngỡ với những môn học, khối thi, thầy bạn ở ngôi trường mới. Mang theo những câu chuyện ở trường, thoải mái kể cho mẹ nghe trong lúc phụ mẹ xếp cơm tối, đôi lúc là những con điểm đầy tự hào, cũng có lúc là những ấm ức cố giấu cho đến khi về nhà. Nhà là nơi vỗ về, là những món khoái khẩu mẹ nấu, là đĩa hoa quả hay cốc sữa mỗi đêm ôn thi. Là cảm giác siêu “chill” những chiều mưa, ngồi giải đề bên cửa sổ, xa xa là chú chó cuộn mình ngủ. Là những ngày nước rút thi đại học, những lần bất lực, những thất vọng vì con điểm mãi không thể vươn lên. Thế giới của con đã thay đổi khá nhiều, nhưng vẫn thật yên bình vì được vui chơi cùng chúng bạn và về nhà ăn cơm mẹ nấu. Nhà trong thế giới lộn xộn của con khi ấy là ngọn nến sáng nhất, đẹp nhất giữa hàng chục nghìn cây nến khác.
Nhà, khi bước sang tuổi 18, cầm trên tay giấy báo trúng tuyển trường đại học mơ ước, bỗng bị lãng quên trong phút chốc. Bao niềm vui, cuộc hẹn nơi thành phố, hứa hẹn một cuộc sống tự do tự tại, không ai quản lý, không ai nhắc nhở…, con như lâng lâng trong hạnh phúc, và cũng chìm nghỉm trong đó. Niềm vui đỗ đại học vụt qua như một cơn gió, để lại những nỗi lo, gánh nặng cơm áo gạo tiền cho ngôi nhà đằng sau con. Đứng trước cánh cửa mà bên kia là đầy rẫy những cám dỗ, những sự xa lạ, nỗi lo.., con bỗng thấy sợ. Đêm trước ngày nhập học, khi nhận ra mình đã trải qua những tháng ngày vô tư như thế, tất cả bỗng được tua lại trong đầu như một thước phim quay chậm.
Con của tuổi lên 5 – hồn nhiên, vô lo. Con khi 15 tuổi – chập chững thích nghi, sống những tháng ngày học trò tươi đẹp nhất. Và giờ đây, con, 18 tuổi trong đêm xa nhà lại bồn chồn, tiếc nuối, nhặt nhạnh những mảnh tuổi thơ để ghép thành một mảng nhớ. Đúng, đúng là không còn ai nhắc nhở, không ai quản lý, không phải nghe mẹ mắng nữa vì những điều đó thật xa xỉ, giờ chỉ ước mình bé lại để được nghe. Con như chới với và hoảng loạn khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Không còn những trưa đạp xe về ăn cơm mẹ nấu, phải đứng đợi xe từng phút một. Không còn những sáng ngủ nướng sau thi. Nhà bỗng trở nên quá xa, nhưng lại trở thành ngọn đuốc duy nhất sáng rực sưởi ấm thế giới của con, khi mà chung quanh chẳng còn ngọn nến nào khác. 18 tuổi, lần đầu tiên thấm thía được ý niệm về Nhà.
Nhà đối với tuổi 18 là những đêm khóc thầm, là niềm vui của những kỳ nghỉ được leo tót lên xe để trở về. Nhà là nơi khiến bản thân mình bé lại, sau những ngày dài ở thành phố, được trở về nhà là được sống những ngày bình yên, hạnh phúc. Nhà là một khoảng lặng trong tim giúp ta dễ thở hơn giữa xô bồ cuộc sống. Những đứa trẻ xa nhà rồi sẽ tìm về nơi chúng thuộc về, những cô cậu tuổi 18 sẽ an ủi nhau trong đêm đầu tiên xa nhà rằng: “Cuối tuần mình sẽ trở về nhà, về bên mẹ”. Còn bạn, đã bao lâu rồi bạn chưa về nhà?
Tác giả: Lê Hà Chi
Gửi cậu, chàng trai của tuổi 18 yêu thương
Chẳng có con đường nào chỉ toàn có hoa thơm đâu Cậu nhé… Gian nan và trở ngại, thử thách và khó khăn, bão táp mưa sa và giông gió trong đời sẽ từ từ, lần lượt mà vây lấy Cậu, bao quanh Cậu. Tất thảy điều đó chính là phép thử – thử sức chịu đựng và trưởng thành của Cậu…
Có những hạt nắng lủng lẳng treo phía ngọn xoài của nhà bên – trước cổng nơi mình ở – cái nắng của những ngày Xuân đang rời khỏi làm cho những chú chim non – mới hôm qua còn e dè rúc vào lòng mẹ – nay đã tung tăng bay nhảy, ca hát líu lo…
Con bé T đã vào lớp Một. Tuổi ấy là tuổi chẳng mảy may nghĩ ngợi gì hết, sáng tung tăng cặp sách, rộn ràng trèo lên xe của mẹ, mẹ đưa đến trường. Trưa về kể cho mẹ nghe cả khoảng trời hồn nhiên trong trẻo, từng lời, từng lời còn ríu rít bên tai…
Hồi ấy, lớp Một, Cậu cũng như thế. Chưa cần lo nghĩ, chưa cần nghĩ ngợi gì. Thế mà… Thoắt một cái, Cậu đã là chàng trai của tuổi mười tám – với bao khát vọng, ước mơ đang ấp ủ? Cậu chẳng còn hồn nhiên tung tăng như ngày đầu đến lớp. Thay vào đó, trong hành trang của Cậu đến trường bây giờ ngoài tập sách, bút mực, còn có những băn khoăn, suy tính về tương lai…
Nghề nghiệp nào cũng được Cậu à… Bởi, trong cuộc sống, nghề nào chẳng phải là nghề cao quý? Cốt lõi, Cậu phải cân nhắc, lựa chọn một con đường, một hướng đi, một nghề nghiệp mà Cậu sẵn lòng, nguyện ý đeo đuổi đến tận cùng chân lí…
Chẳng có con đường nào chỉ toàn có hoa thơm đâu Cậu nhé… Gian nan và trở ngại, thử thách và khó khăn, bão táp mưa sa và giông gió trong đời sẽ từ từ, lần lượt mà vây lấy Cậu, bao quanh Cậu. Tất thảy điều đó chính là phép thử – thử sức chịu đựng và trưởng thành của Cậu. Nếu Cậu sợ, càng sợ…thì chúng càng bám chặt vào cuộc đời Cậu. Thật đó.
Nhưng… Cậu sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc đúng chứ? Cũng như thép đi qua lò nung, lửa càng lớn càng cứng cáp, trưởng thành. Mọi thành công sẽ khởi nguồn từ sự nỗ lực đó Cậu. Vậy thì Cậu hãy cố lên, hãy luôn kiên trì và bản lĩnh để khắc phục mọi khó khăn, trở ngại mà thực hiện ước mơ của mình nha.
Mình tin Cậu sẽ bước đến tương lai thật vững vàng. Vì Cậu là chàng trai của tuổi 18 yêu thương, đầy nghị lực.
Cố lên, Cậu nhé.
Tác giả: Hương Tràm
Tình yêu tuổi 18
Tình yêu là gì?” Tôi năm nay 18 tuổi – rất tò mò vì chưa tìm được câu trả lời nào cho câu hỏi đó. Nhưng tôi, giờ đây, đã không thể chối bỏ sự tồn tại của nó, vì tôi dường như đã bắt đầu cảm nhận được sự cô đơn khi trái tim mình hình như cũng đang tìm bóng dáng “Tình yêu”!
Thời cấp hai, cấp ba tôi đã bắt gặp tình yêu “nhóc tồ” ngây thơ của các bạn mình. Nó trong sáng, chân thật có nêm thêm một chút ngốc nghếch của trẻ con và hài hước của những bồng bột. Nó có thể không trường tồn với thời gian, cũng không đủ mạnh để đánh bật rào cản không gian, nhưng nó đủ đẹp, đủ sáng để con người mãi nhớ về, mãi trân trọng. Mà không chỉ thế thôi nhé! Có những tình yêu học trò sâu sắc và tuyệt đẹp đến nỗi không chỉ là sự vô tình bước nhanh qua nhau bất chấp những ngăn trở, thử thách của cuộc sống…
Khi tôi đứng trước cánh cửa cuộc đời, chuẩn bị thi đại học, tôi đã chứng kiến những mối tình của bạn bè nghiêm túc hơn, hoàn thiện hơn, chín chắn và những suy tư trưởng thành, nhưng vẫn phảng phất đâu đấy nét điểm nhẹ sắc tươi sáng của học trò, khiến cho tình yêu vừa trong sáng vừa chững chạc, vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt. Tình yêu đó đủ sức làm mây trời ngừng trôi, làm không gian biến mất như thể thế giới chỉ còn hai cô cậu học trò đang say, đang yêu. Nhưng nó cũng giày vò những trái tim đơn phương lạc lối, làm tê tái những trái tim cô đơn sau một mối tình dang dở. Nó thổi hồn vào những trái tim đang yêu trao qua đảo lại như những chú chim trời khi quấn quýt, hạnh phúc bên nhau, khi hờn dỗi khẽ cất cánh bay đi nhưng vẫn nhẹ nghiêng đầu về phía người ấy để một ngày lại thấy nhớ, thấy thương mà quay về.
Tình yêu có màu sắc gì, tình yêu có hình dạng gì – đố ai biết và có thể vẽ được tình yêu? Người ta thường dùng trái tim để tượng hình cho nó. Bởi con người quan niệm trái tim là nơi cất giấu cảm xúc. Khi người ta vui hay buồn, nhịp đập trái tim sẽ đổi khác, khi người ta yêu hay hờn, trái tim cũng mạnh dạn cất lên tiếng nói. Và cũng chính trái tim là phần quan trọng nhất của mỗi chúng ta, mất nó là mất tất cả, mất cả cuộc đời. Nhưng sao có những người mất người mình yêu, hồn đã lìa khỏi xác mà tim ngày đêm vẫn đập, chẳng còn gì là đồng điệu giữa tâm hồn và thể xác nữa. Vậy là, linh hồn vô hình mới là thứ mang tình yêu đi. Sao lúc người ta yêu say đắm, linh hồn họ quấn quýt vào nhau, tâm trí họ tràn ngập bóng hình của nửa kia, tâm hồn họ lâng lâng bay bổng? Lúc họ cần nhau, họ không thể thiếu nhau, trái tim chung nhịp đập như những nốt nhạc trong bản tình ca muôn thuở mang tên “Tình yêu”!
Tình yêu là vậy ư? Là một thứ vô hình, vô ảnh mà chẳng ai hiểu đó thực ra là cái gì? Chỉ biết trăm nghìn năm trôi qua, nó vẫn tồn tại như thế, như một điều huyền bí, khiến người ta say mê và khát khao khám phá. Nó đi vào thơ Xuân Diệu rồi hóa thành cội nguồn hữu hình của cuộc sống. Nó nằm im, êm đềm trong tiếng lòng Xuân Quỳnh như một bến bờ vui, bến bờ hạnh phúc. Nó dằn vặt Hàn Mạc Tử bằng sức mạnh liên kết không gian, nối kết thời gian và thần lực thực ảo… Rồi, ngay cả những người chưa một lần yêu cũng nhận ra rằng tình yêu có khả năng làm con người ta tuyệt vời hơn, hoàn hảo hơn, trước là trong mắt người mình yêu và người yêu mình, sau là vì muốn giữ người yêu mà càng hoàn thiện bản thân… Ôi, tình yêu!
Tình yêu kỳ diệu, tuyệt đẹp như thế không có nghĩa là ở nó không có mặt trái. Thứ vật báu vô hình của nhân gian kia thường khiến những kẻ chiếm giữ nó trở nên ngu muội, dại dột. Nó đẩy người ta vào một miền quên lãng để từ từ chiếm trọn con người họ, giam cầm tâm thức và tâm can họ, làm họ quên mình, quên người, quên những điều ý nghĩa khác còn tồn tại trong cuộc sống. Có lẽ đó là lý do người ta vẫn thường nhắc nhở: “Khi yêu phải tỉnh táo”. Nhưng thật ra có ai yêu mà tỉnh bao giờ và trong chuyện tình cảm, tỉnh quá cũng không tốt thì phải? Nếu khi yêu người ta cứ khăng khăng làm theo những điều lý trí dẫn lối thì khác gì đang tự thiêu đốt cuộc tình của mình. Nếu con người chỉ sống bằng lý trí thì còn đâu sợi dây nối kết người với người.
***
Tôi chia tay với thời áo trắng mà chưa có một tình yêu đầu đời đúng nghĩa, nên có thể viết chưa tròn cảm xúc. Nhưng, từng mối tình tươi đẹp và sáng trong của các bạn tôi lần lượt hiện ra trước mắt ngày cuối cấp, đã từng bước, từng bước mở khóa trái tim tôi, mời gọi tôi đến cánh đồng hoa tràn ngập sắc màu và hương vị hạnh phúc của tụi nó… Thế rồi, tôi bất chợt cảm thấy cô đơn – có lẽ tôi bắt đầu muốn yêu để được yêu!!!
QUỲNH MAI
Gửi tuổi 18
Tuổi trưởng thành đẹp nhất trong mắt học sinh cấp 3
Nhưng thời cấp 3 đẹp nhất lại ở trong trái tim của những người trưởng thành.
Gửi các em 18. Và gửi lại tôi năm 18.
Các em ạ. Mình cũng từng 18, cũng đã từng cuối cấp. Đó có lẽ là quãng thời gian thực sự mệt mỏi nhất. Khi các em ngập ngụa trong đống bài tập và những kỳ thi tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc. Khi các em sẽ phải chấp nhận trải qua 4 trang giấy thi mà có lẽ sẽ quyết định cả tương lai sau này. Khi các em phải ngủ ít đi vì sợ thành tích có thể chẳng tăng lên. Là những ngày thức đến khuya và dậy sớm hơn và cùng lũ bạn đua lo học hành. Nhưng những ngày tháng căng thẳng đến mức chàn chường ấy rồi cũng sẽ sớm trôi qua mau. Rồi sẽ có một ngày các em hiểu ra rằng, hiện thực mà các em đang muốn vứt bỏ, sau này lại chính là quá khứ các em muốn quay về cũng không được.
Cuối cấp. Không biết các em đã gửi tặng cho người bạn cùng bàn của mình một lời từ biệt thật chân thành? Không biết các em có quay đầu nhìn ngắm phòng học thời cấp ba thật nhiều lần nữa? Không biết có ngồi dưới tán cây xanh và cảm nhận cái hương vị của tuổi học trò nhiều hơn nữa? Không biết các em có dừng lại một chút, nghe tiếng giấy sột soạt nơi bàn học và tiếng bút đều đều trong những giờ kiểm tra? Và các em có đi gặp người các em thầm thương mến suốt 3 năm trong xanh không đó? Bởi vì chỉ có một điều sau này mình mới biết, ánh nắng chiếu rạng rỡ trên khuôn mặt người ấy những năm tháng ấy, là những tháng ngày sau này em sẽ mãi hoài nhớ nhung.
Muốn tìm một từ thật chính xác để nói về thanh xuân. Hóa ra không có từ nào có thể khái quát được. Đau đớn, tổn thương, hạnh phúc, trưởng thành…đều không thể nói hết được. Bước qua cánh cổng trường cấp 3, rồi các em sẽ dần phát hiện…
Càng nhiều năm trôi đi thì càng khó để gặp lại những người bạn từng gần đến nỗi quay đầu xuống là thấy. Cậu bạn trai ngốc nghếch đến gõ cửa tuổi mười bảy tuổi của em bằng ba tiếng dịu dàng đó chẳng có gì trong tay nhưng lại yêu em nhiều nhất. Sau này, rốt cuộc lại chẳng gặp lại được người nào ngốc nghếch yêu em vô tư như thế. Và những buổi chiều nắng nhạt xiên qua kính phòng học mà em ghét, những giọng nói to nhỏ thì thầm câu chuyện nhỏ to trong giờ học, những tiếng cười khúc khích khi ăn quà vặt trộm dưới ngăn bàn, những món ăn giá rẻ đầy độc hại mà toàn tranh nhau ăn. Tất cả đều sẽ không còn…
Rồi em sẽ phải đón nhận từ biệt và chia xa. Đôi khi, bốn trang giấy thi không quyết định em sẽ đi đâu trên những con đường sau này, mà là là bốn trang bài thi đưa tất cả những đứa trẻ đang cùng gắn bó rời xa nhau. Khi kết thúc những ngày thi đó, em chợt phải ra sân bay, bến tàu, để đưa tiễn những người bạn của mình đi đến một chân trời mới. Đó cũng là từ chia ly sẽ hiện ra. Đau đớn nhưng hiện thực. Em cũng vẫy tay chào tạm biệt chính mình. Tạm biệt những tháng ngày vô lo đầy nhiệt thành trong sáng để đón nhận những điều phức tạp trong cuộc sống. Nên từ hôm nay, hãy lên đường lần nữa. hãy chạy thật nhanh, vĩnh viễn không quay đầu, em nhé.
Đừng đốt sách vở, vì ở đó có rất nhiều kiến thức thực sự quý giá. Đừng vội chia tay người ấy, vì sau này sẽ chẳng có ai yêu em chẳng vì gì cả như tuổi 17. Đừng vội thả lỏng, vì thanh xuân còn rất dài.
Em không còn là trẻ con
Nhưng thanh xuân của em vẫn trẻ mãi.
Tác giả: Cloudyy
Viết cho tuổi 18
Tuổi 18, một trong những dấu mốc đáng nhớ của cuộc đời, là cái tuổi tuyên bố với cả thế giới rằng ta đã làm chủ được cuộc sống của bản thân, rằng ta đã lớn, đã tự chủ. Ta bay nhảy, làm những điều ta thích trong thế giới của bản thân và vẽ ra những con đường ước mơ mênh mông trải dài về phía trước…
Tôi, 18 tuổi, có thể ngẩn cao đầu mà nói câu đó, dường như muốn khẳng định bản thân đã lớn, đã trưởng thành, đã có thể làm tất cả mà không có sự bao bọc của gia đình. Khi thổi tắt 18 cây nến trên chiếc bánh sinh nhật, tôi đã mường tượng ra những gì mình sẽ làm trong tuổi 18 này. Tôi sẽ biến nó thành quãng thời gian đáng nhớ, một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời.
18 tuổi, những ước mơ ngày một nhiều, tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ làm cái này, cái kia, mình sẽ đạt được điều đó. 18 tuổi, tôi có nhiều ước mơ.
18 tuổi, tôi đỗ vào một trường đại học, đại học sẽ là nơi tôi tìm được khát vọng, đam mê để thực hiện ước mơ, đại học cho tôi những người bạn tốt, những cuộc đi chơi không có hồi kết.
18 tuổi, cũng đã biết tự chủ, cũng không còn chìa tay ra xin tiền bố mẹ, cũng đi làm đủ nghề từ gia sư, làm bánh, bưng bê hay là đi bán hàng. Cũng không muốn làm thêm vì đồng tiền, một phần vì tò mò, một phần cũng muốn làm cái gì đó để giúp đỡ bố mẹ. Công việc từ đơn giản đến nặng nhọc, đôi khi cũng chán, đôi khi cũng bị chủ la, nhưng lại nghĩ đã làm cái gì đó nên chăm chú và cũng nên hoàn thành nó một cách hoàn hảo nhất có thể. Rồi lại làm để có thêm vốn sống, thêm chút kỹ năng, để mai sau khi va chạm vào cuộc sống đỡ bị bỡ ngỡ.
18 tuổi, cũng đã cảm nắng một ai đó, những nó lại không được chọn vẹn, cũng buồn, cũng đau, cũng mất một thời gian dài vì nó, lúc buồn lại ngồi viết tản văn hay lại ngồi vẽ, đến giờ thì cũng được khá khá. Tuy không chọn vẹn như người ta nhưng đã cũng dạy cho tôi biết nhiều thứ, chỉ có bản thân mình mới thực sự yêu mình, hay tifh yêu cũng không là gì trong cuộc sống tôi.
18 tuổi, tôi tìm được đam mê thực sự bản thân, hơn một đam mê, con người luôn hứng thú với cái mới như tôi thì cái gì cũng đuược gọi là đam mê, thấy hay hay lại lao đầu vào học, sao cho nó nhanh nhất, rồi lại chán chê mà bỏ nó phía sau, nhưng có một thứ khiến tôi yêu thích, khiến bản thân không thấy chán, không nản, nó là đam mê thực sự.
18 tuổi, một phần trẻ con, một phần lại người lớn quá chừng, có những lúc làm những việc để khi nghĩ lại mà chỉ biết cười, có những lúc lại trầm tư suy nghĩ, nghĩ ngợi về thứ chẳng ra sao, rồi lại quên nó nhanh chóng.
18 tuổi, đôi khi tự hỏi mình ở đâu, mình đang làm gì, mình sẽ làm gì cho tuổi 18 đây, mình có nên làm cái này cái kia không nhỉ? Có lên thử mọi thứ không, có nên học tất cả mọi thứ không?
Dù tuổi 18 tuổi của bạn thế nào, nhưng tôi vẫn đang trong cái tuổi đó, và tôi sẽ làm cho cái tuổi 18 của bản thân thật ý nghĩ, chứng minh cho thế giới rằng tôi 18 – tôi tự chủ!!!
Sưu tầm
Trên đây là tản văn viết về tuổi 18 hay nhất mà Blogthoca.edu.vn muốn giới thiệu đến bạn. Hy vọng bài viết của Blogthoca.edu.vn sẽ hữu ích với bạn.