Tuổi trẻ hôm nay có thể không biết đến đạn bom, không tận mắt chứng kiến những đau thương mất mát trong 2 cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại của dân tộc, nhưng họ … xem thêm…đều hiểu rằng cái giá của cuộc sống hôm nay là sự hy sinh của nhiều thế hệ lớp người đi trước đã anh dũng hy sinh, là những nỗi đau, sự mất mát lớn lao của những người mẹ liệt sĩ. Sẽ chẳng có sự đền đáp nào xứng đáng với sự hy sinh cao cả của các mẹ cho Tổ quốc hôm nay. Blogthoca.edu.vn.vn xin giới thiệu những bài thơ hay viết về các mẹ.
Bài thơ: Mẹ ngồi đưa chiếc võng không – Đoàn Thịnh
MẸ NGỒI ĐƯA CHIẾC VÕNG KHÔNG
Đoàn Thịnh
Mẹ ngồi đưa chiếc võng không
Lời ru nén chặt trong lòng, hỡi con
Cơm phần trưa tối hãy còn
Ủ quây trong chiếc chăn sờn mọi khi
Mẹ gom nào những viên bi
Cái quần cộc với nón mê chăn bò
Sách nằm trên giá thơm tho
Cùng bao thứ thuở học trò còn đây
Giúp cha công nọ, việc này
Vẫn lưu dấu ấm bàn tay tỏ mờ
Rồi con những lúc dại khờ
Mấy lần roi dạy, bây giờ mẹ đau.
Hết giặc rồi, con ở đâu
Quả thơm để rụng, buồng cau để chờ
Dây trầu vươn ngả dậu thưa
Nhà bên cùng xót đến giờ chưa nguôi
Ngước trông khuôn ảnh rạng cười
Như con vẫn đứng vẫn ngồi đâu đây.
Mẹ chao cánh võng nhẹ lay
Mà bao gió lộng ngàn mây trưa hè
Chân người thậm thịch bờ đê
Ngỡ như tiếng bước con về đến nơi.
Trăng khuya vằng vặc đầy trời
Đêm nay mẹ lại ru hời võng không .
TG Đoàn Thịnh.
Bài thơ: Hãy yên lòng mẹ nhé – Hương Mrs Le
HÃY YÊN LÒNG MẸ NHÉ
Thơ Hương Mrs Le
Tháng bảy này mẹ thương nhớ lắm phải không ?
Thằng con trai yêu nhất đời của mẹ
Mẹ thắp nén nhang trước bàn thờ lặng lẽ
Nhang khói cuộn tròn trên khuôn mặt tuổi hai mươi
Hơn bốn chục năm rồi chẳng còn nước mắt để rơi
Tấm hình vẫn trẻ nguyên ngày nào con nhập ngũ
Mới bước vào đời sinh viên còn bao bỡ ngỡ
Bạn bè cùng lớp chưa kịp thân thương
Con bỗng vội chia tay để lại lên đường
Tổ quốc gọi đâu cần con có mặt
Mười tám tuổi – lúc đời con đẹp nhất
Chưa nắm tay ai chưa biết đến hẹn hò
Chưa biết nụ hôn đầu trong khao khát ước mơ
Chỉ biết cháy lên niềm khát khao đánh giặc
Rồi một ngày giữa chiến trường thảm khốc
Con ra đi không về nữa mẹ ơi
Đứa con trai mẹ yêu quí nhất đời
Chưa trả được ơn công cha nghĩa mẹ
Đất mẹ ôm con vào lòng lặng lẽ
Chúng con phải hy sinh cho đất nước trường tồn
Sáng nay trên nghĩa trang Trường sơn
Tổ quốc vẫn bên con dâng hương trầm tưởng niệm
Đồng đội chúng con vẫn bên nhau thương mến
Hát khúc quân hành sống mãi tuổi hai mươi
Trời Quảng trị sáng nay bỗng xanh tươi
Mẹ ơi !mẹ ơi xin mẹ đừng khóc nữa
Con vẫn về thăm mẹ ơi đừng khép cửa
Để ôm dáng mẹ gầy đang tựa ngóng trông con …
Sài gòn 25-7-2017
Bài thơ: Có những người mẹ thầm lặng – Vọng Thanh
CÓ NHỮNG NGƯỜI MẸ THẦM LẶNG
Vọng Thanh
Mẹ ngồi gầy guộc gieo neo
Mâm cơm tàn khói hương theo lệ nhoà
Gió lùa vãng cảnh phất phơ
Liêu xiêu dáng mẹ đục mờ tháng năm…
***
Có nỗi đau nào, hơn thế không Anh?
Ai thấu được nỗi lòng đau của Mẹ
Vì Đất Nước, Mẹ bầm gan ruột tím
Vì Quê hương, hai cuộc chiến trường kỳ
Có những Mẹ, thầm lặng tiễn con đi
Đất Nước lâm nguy hai Miền chia cắt
Miễn Trung ấy, có Mẹ BẦM Mẹ SUỐT
Thạch Hãn ơi! Máu nhuộm đỏ loang chiều
Có Mẹ THỨ, chín mươi triệu tin yêu
Tiễn chồng con, năm lần bảy lượt
Mỗi đứa con, Mẹ héo từng đoạn ruột
Nước mắt lăn tròn, đẫm ướt gối đêm
Khói lam chiều, mờ đục lẫn trong sương
Chín vành tang, trắng trời… mùa trái gió
Mẹ rưng rưng đợi cơm ngày hai bữa
Não nuột lòng… tựa cửa bóng xô nghiêng
Chín người con, một rể với cháu hiền
Hồn phách lạc chốn rừng hoang sông lạnh
Nơi Trường Sơn, hay dòng sông Thạch Hãn
Mà ráng chiều… nhuộm đỏ mắt sông quê?
Chín người con, vĩnh viễn không trở về
Vành tang trắng, Mẹ khóc mờ đôi mắt
Ôi bóng Mẹ, nghiêng chao hồn Đất Nước
Mãi xanh màu, khúc hát… Mẹ Việt Nam!…
Mẹ tên là: NGUYỄN THỊ THỨ – Quảng Nam!!!
Bài thơ: Con giờ nơi đâu – Phạm Hồng Soi
CON GIỜ NƠI ĐÂU
Tác giả: Phạm Hồng Soi
Tàn nhang phủ kín bàn thờ
Mẹ ngắm di ảnh con giờ nơi đâu?
Mộ gió lạnh lẽo đã lâu
Hồn cốt thất lạc nỗi đau tận cùng
Đêm về mắt mẹ rưng rưng
Lệ tuôn đẫm gối biết chừng nào thôi
Linh thiêng lên tiếng con ơi!
Để cho đồng đội đến nơi đưa về
Nghĩa trang liệt sĩ quê ta
Hương hoa đầy đủ nhà nhà đang mong
Con ơi! con có nghe không?
Mộ gió còn đó mẹ trông con về!
25.7.2019
Bài thơ: Mẹ đợi con về – Vũ Thị Thúy Hồng
MẸ ĐỢI CON VỀ
Thơ: Vũ Thị Thúy Hồng
(Viết về mẹ VNAH Nguyễn Thị Thứ)
Mấy chục năm qua…
Mỗi bữa ăn mẹ vẫn sắp đủ đầy
Chín chén, đũa quây quần bên cạnh mẹ.
Các con nhớ về ăn, con nhé.
Đừng để mẹ một mình quạnh quẽ,
Nỗi thương nhớ mỗi ngày lại một dài thêm
Những buổi tương phùng giờ chỉ có trong đêm
Từng đứa một lại ào về thăm mẹ
Vẫn ba lô, súng trên vai như thế
Vẫn nụ cười rạng rỡ nở trên môi
Mấy chục năm trôi,
Các con tôi tươi trẻ giữa đất trời
Những đứa con lớn lên giữa thời chinh chiến
Vì tổ quốc cần tuổi xuân dâng hiến
Cho hoà bình, cho độc lập tự do.
Quê hương mình giờ đây đã ấm no
Bữa cơm cũng đủ đầy, mẹ càng thương các con nhiều lắm.
Cơm mẹ nấu xong rồi, ánh hoàng hôn sắp tắt
Mẹ đợi các con về ngồi bên mẹ cùng ăn…
Bài thơ: Lòng mẹ! – Nguyễn Thị khánh Hà
LÒNG MẸ!
Nguyễn Thị khánh Hà
Bao năm rồi anh nằm trong lòng đất
Rừng cây ru, lá rụng đã bao mùa?
Bao năm rồi, Mẹ cạn khô nước mắt
Bóng Mẹ gầy, tóc bạc trắng thời gian
Đếm bao nhiêu những vất vả gian nan
Như chiếc lá vàng lúc rơi về nguồn cội
Mẹ ra đi trong nỗi buồn vời vợi
Thương con nằm trơ trọi chốn rừng thưa
Chúng tôi tìm anh, đi trong nắng mưa
Đường Trường Sơn giăng đầy cỏ lá
Giữa mênh mông, rừng xanh và núi đá
Có một con đường nằm ở trong tim
Anh linh thiêng, báo mộng chúng tôi tìm
Nước mắt nhạt nhòa xé lòng đồng đội
Thắp nén hương thơm cho lòng nhẹ vợi
Trong khói hương, con đã thấy Mẹ cười!
Bài thơ: Mẹ tiễn anh đi – Nghi Lâm
MẸ TIỄN ANH ĐI
Thơ: Nghi Lâm
Mẹ tiễn anh đi, lên đường nhập ngũ
Khi tuổi đời chưa quá ngưỡng hai mươi
Khẽ nén lòng nước mắt của mẹ rơi
Mong ngày toàn thắng, bình an trở lại
Rạch Ráng, U Minh chạy bằng vỏ lãi *
Đường hành quân xuyên qua lắm con sông
Giặc đi càn quét, lùng sục rất đông
Anh cùng đồng đội hiên ngang chống trả
Mẹ hằng đêm nhớ về người con cả
Đang đánh địch quân ở khắp chiến trường
Dẫu trong lòng có đôi lúc bi thương
Nhưng vẫn khấn điều lành cho anh đấy!
Một đêm mơ màng, mẹ hiền trông thấy
Nơi cánh rừng thưa con đã hy sinh
Bọn giặc điên cuồng bắn nát thân anh
Vì bọn chúng bị đánh cho tan tác
Lúc anh đi vào một ngày thu mát
Hoa tràm, bông đước phủ giấc ngủ yên
Vĩnh biệt người vì Tổ quốc thiêng liêng
Đau đớn lắm, nhưng mẹ đà mãn nguyện
Các đồng đội, cùng người thân đến tiễn
ANH LÊN ĐƯỜNG, .. MÀ MẮT MẸ MỜ CAY!
Bài thơ: Chuyện nhà – Trần Duy Hạnh
CHUYỆN NHÀ
Thơ Trần Duy Hạnh
Quê hương những chiều ven đê
Lúa vàng hương thơm ngào ngạt
Dòng sông ngập tràn gió mát
Trẻ thơ nâng cánh diều bay.
Mẹ già bận bịu suốt ngày
Nhà nông chạy việc đồng áng
Mờ sương cho đến chạng vạng
Nuôi con vất vả bao nhiêu!
Mẹ thương con mẹ rất nhiều
Sự nghiệp thống nhất Đất nước
Tham gia chống quân xâm lược
Mẹ động viên con lên đường.
Dồn nén tất cả tình thương
Mẹ dành hết cho công việc
Cuộc đời con mẹ … không tiếc
Nước mắt tuôn chảy trong lòng.
Bao năm Mẹ đã ngóng trông
Hòa bình thống nhất cả nước
Đợi chờ… lòng Mẹ mong ước
Được thấy con sớm trở về.
Gió chiều thổi hoài ven đê
Con Mẹ đã thành liệt sĩ
Giờ đây Mẹ chỉ còn nghĩ
Phải giữ Đất nước yên bình.
(23/7/2019)
Bài thơ: Chuyện về mẹ thứ - Hồng Ngoãn
CHUYỆN VỀ MẸ THỨ
Hồng Ngoãn
Căn nhà nhỏ âm thầm lặng lẽ
Đã bao năm thấy mẹ đợi chờ
Mắt nhìn vào cõi hư vô
Ngồi bên di ảnh thẫn thờ từng đêm
Trong tâm trí mẹ quên sao được
Những năm dài đất nước chiến tranh
Mẹ đưa tiễn bước quân hành
Rồi luôn mong ngóng các anh trở về…
Chợt đau đớn tái tê quặn thắt
Nước mắt nào chôn chặt từng cơn
Bao nhiêu đau đớn căm hờn
In hằn trán mẹ nhăn hơn thuở nào
Con chín đứa ngày nao trông đợi
Chín bát cơm mẹ xới mẹ mong
Hôm nay rợp bóng cờ hồng
Sao con đi mãi mà không thấy về
Bao gánh nặng đâu hề quản ngại
Các con giờ nằm lại nơi đâu ?
Gió sương đã bạc mái đầu
Có người Mẹ vẫn canh thâu đợi chờ…
Bài thơ: Giọt đèn – Phan Huy Hùng
GIỌT ĐÈN
Thơ Phan Huy Hùng
Giọt đèn trên đầu ngọn bấc
Chập chờn bên bóng lắt lay
Rung rung bờ vai mẹ nấc
Giọt sầu rơi ướt đêm dày …
Thương ôi !
ngọn đèn sắp tắt
Loé lên tia sáng một đời
Cố vươn trong đêm thức trắng
Thương con mãi tít mù khơi !
Con ơi có về với mẹ ?
Chỉ cần nửa phút giây thôi
Nhìn con lớn khôn mạnh khỏe
Mẹ đi trọn vẹn nụ cười !
Mẹ ơi!
gắng chờ con nhé
Con đang vượt biển trùng khơi
Sóng lừng * dồi con lên xuống
Vẳng nghe mẹ gọi: con ơi !
Một đời giấu nghèo che khổ
Cho con rạng rỡ – Mẹ tôi
Sao nay đến giờ phút cuối
Giọt đèn đã vút lên trời
Chỉ còn lại tiếng
Con ơi !
Vọng vang đời tôi tiếp bước
Mênh mông biển trời sau trước
Giọt đèn … đã hoá mặt trời !
Bài thơ: Nỗi đau chiến tranh – Tony Bui
NỖI ĐAU CHIẾN TRANH
Thơ: Tony Bui
Thu đã về trời nhỏ lệ mưa ngâu
Nỗi lòng Mẹ dòng châu tuôn lã chã
Nhớ thương Cha tóc điểm màu muối ngả
Quặn thắt lòng mẹ gánh cả thương đau
Nghĩ về Cha, Mẹ lặng lẽ tủi sầu
Đêm suy tư in sâu nhiều kỷ nệm
Bóng hình cha trên vàng tang khấm liệm
Bao tháng năm Mẹ dấu diếm nỗi niềm.
Vẫn còn đây người vợ khóc từng đêm
Nơi nghĩa địa triền miên dòng nước mắt
Niềm hạnh phúc dở dang bờ môi khát
Vượt Trường Sơn chao chát gọi anh về
Đêm khua vắng cô quạnh chốn phòng the
Chị ngóng trông đợi anh về chung gối
Buổi tiễn anh nụ hôn ngọt bờ môi
Nắm chặt tay chẳng rời người yêu dấu.
Đêm từng đêm Mẹ ngóng đợi canh thâu
Gọi tên con nỗi đau trong giấc ngủ
Mẹ kìm nén trái tim luôn chế ngự
Rồi nguyện cầu lần lữa đếm mỗi ngày
Mừng thống nhất đất nước đẹp ban mai
Mẹ tựa cửa thở dài đêm vô vọng
Cất lời ru đu đưa theo cánh võng
Nhớ thương anh Mẹ vẫn ngóng con về
Hạ đã đi vằng lặng buổi trưa hè
Miền nghĩa địa im re mờ khói phủ
Tấm di ảnh khắc ghi màu tang rủ
Mộ Cha, anh nay phủ kín cờ hoa
Ngày hai bẩy, tri ân khắp nước nhà
Khói nhang thơm dâng hoa ơn liệt sỹ
Cha ghi danh tấm bảng vàng cao quý
Anh vinh quang chân lý mãi vang xa
Đẹp muôn đời đất nước Việt Nam ta
Tự hào lắm bài ca người phụ nữ
Warszawa
23/07/2019
Bài thơ: Về với mẹ – Trịnh Thanh Hằng
VỀ VỚI MẸ
Trịnh Thanh Hằng
Đồng đội ơi một chiều đông nghiệt ngã
Bỗng chia lìa thuở con chấy cắn đôi
Điếu thuốc kia cháy dở giữa lưng đồi
Hoa sim tím loang một màu đắng ngắt
Đồng đội ơi tiếng súng xưa im bặt
Trận địa nào giờ hoang vắng tịnh liêu
Tiếng gọi ai xé nát cả trời chiều
Nuốt đau xót tìm dấu chân ngày ấy
Đồng đội ơi nằm nơi đâu hãy dậy
Đứng lên nào có đồng chí đến thăm
Ngày ra đi gửí đôi mắt trăng rằm
Cùng làn tóc hương bưởi thơm da diết
Đồng đội ơi bao âm dương cách biệt
Nơi rừng già sâu thẳm chốn hoang vu
Kẽo kẹt nghe tiếng dù võng đưa đò
Cùng trong trẻo nụ cười tươi vừa hé
Đồng đội ơi hãy trở về với mẹ
Lưng còng rồi mắt mờ lắm mình ơi
Nắm xương tan còn lại giữa đất trời
Mẹ đã đợi còng rạp đời bóng chiếc
Đồng đội ơi ngả mũ chào thương tiếc
Đón anh về trong vinh hạnh xót xa
Bóng liêu xiêu mẹ run rẩy vỡ òa
Con của mẹ …giờ mới về …. với mẹ ? !
Bài thơ: Lưng còng – Phạm Tân Dân
LƯNG CÒNG
Phạm Tân Dân
Mẹ gồng sương giáng trên vai
Nhăn nheo gò má lệ dài khuất sâu
Bây giờ con mẹ ở đâu
Mỏi mòn con mắt gánh sầu đựng đong
Trời mây nhè nhẹ mảnh mong
Nhà nhà cao vút tầng không mây vờn
Ngước nhìn mẹ thoảng nét buôn
Lâu đài biệt thự tay vươn như chào
Con mẹ năm tít đồi cao
Cái tên chưa có làm sao mẹ này
Trên đài liệt sỹ hôm nay
Lần theo bóng mẹ nắng say lưng còng.
Bài thơ: Mẹ thứ - Nguyễn Ruyến
MẸ THỨ
Nguyễn Ruyến
Chín lần dứt ruột đẻ con ra
Chín đợt tiễn con cứu nước nhà
Chín bận nghe tin con ngã xuống
Chín chiều Mẹ nén giọt châu sa
Anh hùng Danh hiệu mẹ quý trân
Nhưng vẫn quý hơn gấp vạn lần
Nếu mỗi cuộc đời con mẹ sống
Song hành với mẹ những mùa xuân
Bây giờ Mẹ Thứ đã đi xa
Bức tượng ngời dâng nét mặn mà
Dáng Mẹ Âu Cơ hồn Nước Việt
Anh hùng nhân hậu sáng ngàn hoa.
Ninh Bình, 2018
NGUYỄN RUYẾN.
Bài thơ: Mẹ liệt sĩ – Phan Huy Hùng
MẸ LIỆT SĨ
Thơ Phan Huy Hùng
Khói hương trầm thơm mát
Xoay quanh tấm ảnh con
Tiếng con mẹ quen lắm
Sao gọi mãi không thưa?
Bốn mươi mùa phượng đỏ
Năm đó con lên đường
Trang sách còn bỏ dở
Nét chữ buồn ngẩn ngơ
Mẹ ngóng con từng giờ
Bát đũa chờ đều đặn
Con chỉ nhìn im lặng
Lòng mẹ thêm héo mòn
Dù cỗ ngọc mâm son
Sao bờ môi đắng chát
Nhìn ảnh con trước mặt
Mẹ gọi con chẳng thưa ???
Bài thơ: Bà tôi – Đinh Thị Hiển
BÀ TÔI
Thơ: Đinh Thị Hiển
Năm nào vào tháng bẩy
Bà nội tôi buồn nhiều
Bà nhớ người con yêu
Đã xa bà mãi mãi
Cán bộ xã mời bà
Đi dự lễ kỷ niệm
Nét buồn rơi mắt bà
Nếp nhăn chứa giọt lệ
Thế rồi bà kể chuyện
Những kỷ niệm ngày xưa
Của chú tôi ở nhà
Mắt bà lại sáng ra
Thi thoảng bà vẫn kế
Tôi nghe như thuộc lầu
Câu chuyện đã thấm sâu
Vẫn những chuyện giống nhau
Chiến tranh đã qua mau
Đất nước đã mạnh giàu
Nỗi đau vẫn còn đó
Có bao giờ nguôi đâu
Mất mát là như thế
Xong bà luôn tự hào
Mình là mẹ liệt sĩ
Người con xứng anh hào.
Bài thơ: Nhớ con! – Dương Quốc Nam
NHỚ CON!
Dương Quốc Nam
Hoà bình đã đến con ơi!
Mà sao con chẳng về chơi một lần.
Mẹ ơi! Tổ quốc đang cần,
Đánh cho Mỹ cút, Nhân dân sum vầy,
Con hy sinh để có ngày:
Quốc gia thống nhất, dựng xây nước nhà.
Sao con về được quê ta?
Con nằm đây với hương hoa đủ đầy
Mẹ ơi! con ước thế này:
Quan tham, phá hoại loại ngay Dân cần,
Mọi miền Tổ quốc xa gần,
Đổi thay khởi sắc bởi Dân nước mình.
Con ơi! Cha mẹ gia đình,
Những điều con nhắc thắm tình quê hương.
Con mẹ là một tấm gương,
Thủy chung hiểu nghĩa yêu thương con người.
Nhang thơm mẹ gửi đôi lời,
Chiến tranh mất mát cuộc đời chia xa.
Thương con da diết lệ nhoà,
Mong con an giấc, cả nhà nhớ con.
Nhớ con cha mẹ mỏi mòn,
Ngày ngày trông ngóng đợi con trở về.
Vắng con mẹ nhớ chẳng nề
Chu toàn công việc ở quê ở nhà.
Nhớ con mẹ chẳng kêu ca,
Gắng công xây dựng quê ta rạng ngời.
Bài thơ: Đêm ru hồn liệt sĩ – Phan Huy Hùng
ĐÊM RU HỒN LIỆT SĨ
Phan Huy Hùng
Mẹ Việt Nam ru hồn liệt sĩ
Bình minh đêm
ánh sáng mở đường Võ Thị Sáu
Giặc chạy cùng đường không nơi ẩn náu
Mẹ ru con trong nước mắt khóc cười …
Tuổi đôi mươi bất tử
cờ đỏ sao vàng chói sáng vành môi
Viên đạn tử hình
viên đạn chết
Liệt sĩ
muôn đời
sống mãi
Lời ru !
Mẹ Việt Nam
sinh ra những đứa con
hiền như củ khoai củ sắn
Đôi mắt bẻ cong họng súng
Nụ cười tươi rói niềm tin
Hồn liệt sĩ bay theo hình Tổ Quốc
Kéo cuộc đời về với hạnh phúc ấm no …
Đêm
đọng ngọt lời ru
Mẹ ôm con tròn vòng tay nỗi nhớ
Những đứa con hiếu thảo
Vẫn chăm bón ruộng đồng
Vẫn mở đường dài rộng tương lai!
Đêm
lời ru chôn vùi tháng năm đen tối
thắp sáng ước mơ
Mẹ liệt sĩ không bao giờ cũ xưa
Như đất trời Việt Nam riêng bờ cõi …
Lời ru mẹ liệt sĩ vọng vang
như sóng biển Đông
như núi rừng điệp khúc
Như Võ Thị Sáu hiên ngang trước họng súng
như dáng đứng Việt Nam
Lời ru vọng mãi ngàn năm !
Các mẹ đã dâng hiến những người con yêu quý nhất, là một phần máu thịt của mình, cho Tổ quốc. Hàng ngàn, hàng vạn những bà mẹ đã nén chặt nỗi đau trong lòng để đưa tiễn những người con lên đường giết giặc, cứu nước.