Thanh xuân là tuổi trẻ, là kỷ niệm, là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời người. Khi nhắc đến thanh xuân, ai ai cũng bồi hồi, xúc động, xen lẫn luyến tiếc. … xem thêm…Trong bài viết này, Blogthoca.edu.vn xin gửi đến bạn một số bài tản văn hay viết về kỷ niệm thời thanh xuân hay nhất qua bài viết dưới đây.
Có hẹn với thanh xuân
Vậy là đã gần 1 năm từ ngày tớ và cậu chia tay nhau, để lại cả một bầu trời thanh xuân của cả hai ở đằng sau, đến những vùng đất mới, những chân trời mới, thực hiện những mong muốn và mơ ước của cả hai. Thời gian không chờ đợi một ai, nó vẫn vận động và mang theo cả những kỷ niệm thanh xuân của hai ta về quãng thời gian tươi đẹp nhất – tuổi học trò.
Mới ngày nào tớ và cậu những cô cậu học trò hồn nhiên của tuổi đôi mươi còn ngây ngô cùng nhau bước vào quãng thời gian mà chỉ sau này khi nhìn lại ta mới thấy đó là quãng đời đẹp nhất của tuổi học trò. Để miêu tả quãng thời gian cấp 3 bằng 1 từ cậu sẽ nghĩ đến từ gì, còn đối với mình chắc sẽ là 2 chữ “trong trẻo”. Có thể đối với nhiều người quãng thời gian cấp 3 là những ngày dài cô đơn trôi chầm chậm tẻ nhạt, hay là những năm tháng chúng ta hết mình với thứ gọi là đam mê, hoặc cũng có thể là những quãng thời gian tồi tệ không bao giờ muốn nhớ lại.
Nhưng đối với tớ thật may mắn khi những năm tháng ấy tớ có cậu ở bên. Cùng nhau đi học cùng nhau trải qua những khoảnh khắc vui đùa, cùng nhau đi qua cái nắng gắt của mùa hạ, cái lạnh của mùa đông và cả những lần giận dỗi nhau. Ngày ấy thật đẹp nhỉ! Trong cái cảm xúc hạnh phúc tột cùng ấy tớ cứ nghĩ cuộc đời nếu cứ ềm đềm, chảy trôi như vậy thì tuyệt biết bao. Nhưng rồi cuộc vui nào mà chả có hồi kết, niềm vui nào rồi cũng có lúc tàn. Ngày chúng ta chia tay ư! Đó là một ngày cuối hạ khi mà những tia nắng chói chang của mùa hè cũng đã dần dịu bớt nhường chỗ cho những đám mây đám mây xám xịt đầu thu.
Cậu rời xa thành phố để đến với những chân trời mới, thực hiện những ước mơ của bản thân. Còn tớ ư! Tớ quyết định lựa chọn một ngôi trường đại học gần nhà để thuận tiện cho cuộc sống gia đình và cũng là để thỉnh thoảng có thể hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của hai chúng ta.
Mùa hè năm nay vẫn thế, vẫn là cái nắng chói chang của những ngày hạ, màu đỏ rực của những đóa phượng vỹ, tớ vẫn ở đó chỉ khác là giờ cậu đang ở một phương trời xa, được gặp gỡ và làm quen với những người bạn mới, những khung cảnh mới đẹp hơn xa hoa hơn. Tớ chợt nghĩ thế này tình yêu tuổi học trò của chúng ta như những cơn mưa rào mùa hạ vậy, chúng đến bất chợt nhưng cũng nhanh chóng tan biến, cơn mưa ấy làm dịu mát đi những ngày hè oi ả. Tình yêu tuổi học trò cũng vậy à, nó lướt qua quãng thanh xuân của chúng ta, nó trong trẻo, tươi mát và cũng vô cùng thương nhớ. Tớ đã từng đọc được một câu nói thế này: “Sau này chúng ta cái gì cũng có chỉ là không có chúng ta của hiện tại”, tớ và cậu của hiện tại đã và đang theo đuổi những ước mơ, hoài bão của bản thân mình nhưng bây giờ và có thể sau này sẽ không có được chúng ta của quá khứ của những ngày hồn nhiên vô tư đẹp đẽ ấy.
Tớ chỉ mong rằng chúng ta của sau này có vô tình gặp lại nhau trên đường đời này thì cả tớ và cậu hay vẫn cứ mỉm cười với nhau hoặc thậm chí tặng nhau một cái ôm. Và tớ vẫn luôn thầm cảm ơn vì ông trời đã cho chúng ta là một phần thanh xuân của nhau. Lời cuối tớ mong cho chúng ta của hiện tại và sau này vẫn sẽ luôn bình an và phải thật hạnh phúc nhé thanh xuân của tôi.
Đào An
Thanh xuân mãi mãi là em
Hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì ? Chẳng ai có thể định nghĩa được nó hay khái niệm nó một cách hoàn chỉnh nhất. Và với anh cũng vậy, tình yêu chỉ đơn thuần là em và chờ đợi em là hạnh phúc. Yêu xa là thứ tình cảm mong manh và nhiều thách thức nhất. Vừa là hạnh phúc, vừa là cảm giác hụt hẫng, đôi khi chính những nhớ nhung ấy dễ làm người ta nhạy cảm và lay động. Dũng cảm lắm, kiên cường lắm mới đến được bên nhau. Như chiếc lá vàng khô trong cơn mưa gió bão bùng, vẫn cố níu giữ, bám chặt trên ô cửa sổ dù cho ngoài kia có bao nhiêu thứ dễ làm nó đổ vỡ.
Hà Nội – mùa của những chiếc lá vàng rơi khắp các phố phường.
Anh đang loay hoay trong một góc phòng chật hẹp, bộn bề, vội nhìn ra cửa sổ để ngắm nhìn mọi thứ trong tầm mắt đang chìm vào sắc thu không mấy ồn ào; mở laptop và bậc lên giai điệu mình thích. Và bất giác anh thầm nghĩ về em – cô gái anh đang yêu nhưng lại cách anh cả một vòng Trái Đất. Anh nhớ về câu chuyện của chúng ta, những kỉ niệm mà ta từng bên nhau dù là rất nhỏ. Giữa một cuộc sống ồn ào và bon chen này, anh cần những ngày như thế. Kí ức ấy đủ yên bình cho nhịp sống của anh chậm lại, để đủ bình tĩnh ngồi đây tỉ tê với em về nhiều thứ mà anh chỉ muốn giữ khư khư cho riêng mình suốt bao ngày qua.
Em có khỏe không? Công việc dạo này thế nào rồi? Thỉnh thoảng bé có nghĩ về anh không? Anh đây, thì vẫn khỏe ! Em biết không? Nơi đây, góc nhìn của anh bao trọn cả góc phố – nơi mà chúng ta lần đầu tiên gặp. Bao lâu rồi nhìn vẫn lãng mạng đến ngán ngẫm. Nhìn ra cửa sổ, anh chỉ muốn đứng khự lại vài giây, cảm xúc ấy cứ thi vị làm sao khiến anh cứ muốn viết hàng chục cuốn tiểu thuyết về chuyện tình giữa đôi ta.
Với anh em luôn là một cô gái lúc nào cũng đáng yêu, ngay cả việc em luôn tỏ mình cứng rắn hay đanh đá với cả thế giới cũng trở nên đáng yêu lạ thường. Ngày đầu chúng ta gặp nhau, là ngày bay bổng nhất của cuộc đời anh. Hôm đó trời nắng to, gió lại mạnh và khô, làm sần sùi cả da mặt. Cô gái thực tập sinh năm ấy thật ngại nắng và có vẻ cầu nhầu bởi thời tiết khắc nghiệt đã phần nào làm cô kém tự tin, nhưng lại có sức hút với anh đến lạ lẫm.
Anh cũng không hiểu lúc đó vì sao anh có thể ngỏ lời cho mượn nón với một người xa lạ. Nhưng cũng hay, đáp lại câu chào hỏi đó không phải sự im lặng mà em dành cho một người không quen. Cô gái tuổi đôi mươi, em tròn xoe hai mắt lại nhìn anh, thản nhiên trả lời một cách đỏng đảnh: “Em mượn nhưng thích giữ luôn làm của riêng cho mình được không anh?” Và cứ thế, giọng nói trong veo như trời thu ngày đó sao cứ mãi vang vọng trong anh.
Trả lời được câu hỏi của lòng, anh biết được mình đã thích em ngay từ lần gặp đầu tiên. Trong vô thức, anh trở thành một chàng trai có đến 23h đồng hồ một ngày để mơ mộng, đôi khi còn ảo tưởng một cách điên rồ sau lời đồng ý” của em mà bấy lâu nay anh đợi chờ.
Và anh nhớ những lần hẹn đầu tiên. Một chút vắng, một chút mộc cả một chút hoài niệm và lãng mạng đều mang một vẻ rất riêng trong góc nhỏ của quán cà phê mà em và anh hay chọn trong những cuộc hẹn ngắn sau giờ làm việc. Thức uống của em cũng thật đơn giản – cà phê đắng, tách tách từng giọt rơi trong không gian vắng lặng, còn đôi ta thì rôm rã cười nói đủ chuyện, kể nhau nghe về những câu chuyện buồn vui, về sự khởi nghiệp thành công hay thất bại trong đời. Đó là những khoảnh khắc mà anh đã gồm tất cả vào trong những tháng năm rực rỡ của thời thanh xuân tươi đẹp.
Thời gian qua đi qua thật mau, kể ra cũng đã ba năm từ ngày em về lại Sài Gòn rồi sang du học Mỹ. Lần cuối hẹn nhau năm ấy, cũng ở góc quán quen thuộc nhưng em lại khác lắm! Im ắng hẳn. Trời lại mưa to, màu trời xám xịt, lá cây cũng rụng bay tả tơi, xào xạc. Trong trận mưa lớn ấy, bỗng có một chiếc lá khô bám víu trên ô cửa sổ. Trong khoảng lặng, em ngắm nhìn chiếc lá một đỗi thật lâu, sau đó đã lấy nó xuống và cặm cụi viết dòng chữ tặng anh. Ngần ấy sâu thẳm trong mắt em nhuốm màu luyến tiếc và dĩ nhiên anh thấy rõ sự yếu đuối sắp tan vỡ mà em đang dấu đi. Khoảnh khắc ấy anh chỉ biết cố tình nói thật to, thật dõng dạc để làm nhòa đi cảm xúc buồn tủi khi yêu thương sắp chia xa đang phủ kín cả một vùng trời xám xịt. Nhưng có cố gắng nói đến đâu cũng chỉ làm khắc khoải thêm nỗi buồn rỗng tuếch trong lòng em.
Hôm ra sân ga tiễn em về thành phố của sự rộn ràng, nhộn nhịp, anh đèo em trên chiếc xe Cub cũ. Qua con đường đẹp nhất Hà Nội, em hét to từ đằng sau xe như một đứa trẻ đang nức nở nỗi lòng: “Anh ơi! Chúng ta sẽ còn gặp nhau, yêu nhau và cho nhau những lần hẹn dày đến kín lịch, được chứ ?”. Anh cố gắng nuốt đi khoảng vắng lặng ấy, cũng hét thật to: “Dĩ nhiên rồi Hà Anh! Cho dù em có du học bên Mỹ, hay lên tận mặt trăng nghiên cứu, ta cũng sẽ gặp nhau.” Khoảnh khắc đó anh cứ nghĩ chúng ta như hai đứa trẻ tỷ phú thời gian, rong chơi khắp các con đường chẳng mang một ưu phiền nào cả.
Ngày hôm ấy, còi tàu bóp inh ỏi, các toa tàu nối đuôi nhau chạy thẳng tít về phía trước, càng xa càng mịt mờ giống như sự chia xa và khoảng cách mờ mịt của đôi ta. Tháng ngày trước đó với anh thật rộn ràng nhưng ba năm qua, công việc, nhịp sống của thành phố thật ngột ngạt bởi thiếu em. Từng thứ một chen nhau làm nhạt nhòa cuộc sống của anh, nó khiến từng giờ từng phút trôi đi một cách vô vị và buồn tẻ.
Hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì ? Chẳng ai có thể định nghĩa được nó hay khái niệm nó một cách hoàn chỉnh nhất. Và với anh cũng vậy, tình yêu chỉ đơn thuần là em và chờ đợi em là hạnh phúc. Yêu xa là thứ tình cảm mong manh và nhiều thách thức nhất. Vừa là hạnh phúc, vừa là cảm giác hụt hẫn, đôi khi chính những nhớ nhung ấy dễ làm người ta nhạy cảm và lay động. Dũng cảm lắm, kiên cường lắm mới đến được bên nhau. Như chiếc lá vàng khô trong cơn mưa gió bão bùng, vẫn cố níu giữ, bám chặt trên ô cửa sổ dù cho ngoài kia có bao nhiêu thứ dễ làm nó đổ vỡ.
Hà Anh à! Trái Đất này là một hình cầu. Đi hết một vòng tròn ta sẽ lại gặp nhau. Anh thật sự hy vọng vì anh tin rằng, tình yêu mà em gửi gắm trong chiếc lá năm ấy là thứ không thể thay đổi hay dễ dàng quên đi trong cuộc đời này.
“Belief in the spirit of love, it can heal all distance.”
Tác giả: Khói Plus
Thanh xuân của tôi là như thế đấy!
Thanh xuân của tất cả chúng ta đâu chỉ có những khoảng trời bình yên một màu xanh rất xanh, đâu đó ắt còn có cả những đám mây xám xịt nhưng lại được góp nhặt, gói gém thật kỹ vào góc khuất tâm hồn và trân quý thật sâu trong tim. Còn lý do là gì thì chỉ ta mới hiểu…!
Thanh xuân của tôi không ngọt ngào, lãng mạn hay nồng nàn, thắm thiết như bao người vẫn kể. Là nước mắt bao đêm. Là âm thầm nhung nhớ. Là chờ đợi mỏi mòn. Là hi vọng vô nghĩa. Nhưng dù là thế, tôi cũng chưa một lần hối tiếc…!.
Thanh xuân của tôi dành trọn chỉ để yêu một người bằng tất cả con tim và lý trí. Để rồi một ngày nắng đẹp, con tàu thời gian cuốn tôi đi theo những nỗi nhớ da diết trên đôi chân đã rệu rã vì bất lực. Những dòng tin nhắn bỏ ngỏ, hụt hẫng đến nghẹn đắng cổ họng, tiếng nấc lên trong màu đen huyền bí của màn đêm, đôi khi tôi từng nghĩ màn đêm đã trở thành người bạn tri kỷ duy nhất đồng hành và thấu cảm hết nỗi lòng nơi tôi tự lúc nào.
Một cái nắm chặt tay, một cái tựa vai nhau thật khẽ, một nụ hôn thật nhẹ trên trán thoáng chốc chỉ như thời khắc quả lắc đồng hồ vụt qua. Hương vị tình yêu đã phai trên đầu lưỡi nhưng sao trong tâm trí ta còn quẩn quanh mãi về một bóng hình.
Tình yêu ai cũng từng trải qua, ngọt đắng ra sao tùy vào vị giác của mỗi người, nhưng hẳn nhiên khi tất cả đã trở thành câu chuyện của nhau thì chẳng ai thực sự mong muốn.
Bàn tay buông ra là sẽ có bàn tay khác níu lại, cứ ngỡ sẽ chẳng thể để ai chạm vào nhưng đến một ngày, giới hạn của bản thân cũng không sao thắng được lòng người. Tôi lại từ từ hé mở ô cửa tâm hồn để đón nhận ánh nắng của buổi sớm ban mai, với duy chỉ một ước mong được sưởi ấm bằng tình yêu chân thành.
Vòng quay thời gian nào cho một lần dang dở khi nhịp đập con tim và nỗi nhớ cứ được kéo dài lê thê qua từng đoạn đường ta qua, đến nỗi con người ta dường như trở nên bé lại chỉ bằng một nỗi sợ. Sợ tổn thương. Sợ nhớ. Sợ yêu. Sợ vết lằn cảm xúc lại được dằng xéo một lần nữa. Và rồi, ta bỏ ngỏ con tim của chính mình và quay lưng bỏ lại tất cả phía sau, bước lên thềm cuộc sống mới chỉ của riêng mình. Từng thương yêu tất cả những gì là của nhau đến lúc quay lưng nhìn lại hóa ra bây giờ chỉ còn là người đi ngang đời nhau. Nhân duyên cuộc đời đem những con người xa lạ gắn kết với nhau, trở nên thân thuộc hơn bất kì ai trên cuộc đời và cũng chính nhân duyên đẩy họ về với hai chữ xa đến lạ.
Thanh xuân của tôi được đong đầy bằng niềm thương niềm nhớ, bằng những ngây dại của tuổi đôi mươi, bằng những lần bỏ ngỏ lời yêu, bằng những buông lơi lầm lỡ… Cho dù là thế, nếu được quay lại tôi vẫn chọn được vẹn nguyên như thế một lần.
Thanh xuân của tất cả chúng ta đâu chỉ có những khoảng trời bình yên một màu xanh rất xanh, đâu đó ắt còn có cả những đám mây xám xịt nhưng lại được góp nhặt, gói gém thật kỹ vào góc khuất tâm hồn và trân quý thật sâu trong tim. Còn lý do là gì thì chỉ ta mới hiểu…!
Tác giả: Tâm Hiểu Thương
Thuở
Đó là một buổi chiều hạ, cơn mưa bất chợt ập đến rồi cũng nhanh qua đi. Cơn mưa chạy trên mái hiên nhà, tí tách trên từng tán lá và ướt đẫm góc sân nhà tôi. Ngồi cạnh ông bà, lắng nghe tiếng mưa rơi, hít thở “mùi” mưa xuống lòng tôi mới bình yên làm sao… Và cứ như thế, thời gian cứ trôi như những hạt mưa rơi xuống trên những cánh hoa sắp tàn, ông bà tôi vẫn im lặng ngắm nhìn cuộc sống như thường lệ, nhưng buổi chiều hôm ấy lại khác, đó là buổi chiều mà tôi được nghe ông bà tôi kể về thời thanh xuân của mình.
Bà ơi, tôi và bà đã quen nhau thế nào nhỉ?
Ông bà tôi đã từng kể rất nhiều về cuộc sống của họ, nhưng có lẽ câu chuyện tình yêu thời trẻ, cái thời mà người ta hay ví như “cơn mưa rào” thì đấy chính là lần đầu tiên tôi nghe ngoại kể. Họ là thế hệ lớn lên trong thời kháng chiến chống Pháp, ông là một người lính áo vải, bà là cô thanh niên xung phong, bông hoa tình yêu của họ cứ thế được gieo mầm và nở lên nơi đất cằn cỗi khốc liệt của chiến tranh. Họ cùng nhau chiến đấu, cùng nhau đi qua mưa bom bão đạn và nắm tay nhau đi đến thời điểm này. Bà kể rằng hồi đấy chả biết yêu là gì, không hiểu thế nào là “độ tuổi trăng tròn” như chúng ta bây giờ, chỉ là khi gặp ông bà bỗng bất giác mà sờ lên hai bím tóc, mặt của bà đỏ lên giữa tiết trời se lạnh và tim của bà đập nhanh như lúc những quả bom rơi xuống. Và ông cũng lạ lắm, những buổi chiều không phải tuần tra, ông đều ghé ngang qua chỉ để nhìn bà chốc lát, chỉ để vẫy tay cười hay chỉ để tặng bà tôi một viên kẹo đã chảy nước. Tình yêu cứ thế nảy nở lên trong lòng họ, đó chính là cái tình yêu được người ta hay nói là “đơn thuần”, họ yêu nhau bằng cả tấm chân tình, bằng cả trái tim ấm nóng mà chả bị một điều gì chi phối cũng không tách rời bởi thứ gì. Bà bảo đó chính là thanh xuân của họ.
Thanh xuân của họ như một ánh nắng trong lòng tôi nhưng thanh xuân của tôi thì không như thế. Tôi không trao đi nụ cười, ánh mắt cho một anh chàng nào cả mà ở cái độ tuổi “đẹp nhất của đời người” ấy thứ làm nên thanh xuân của tôi những trận cười phá lên với chúng bạn, đó là những hôm giả bệnh để trốn kiểm tra, là lúc những miếng xoài đột nhiên vơi bớt trong giờ toán, những lần chúng tôi ném cho nhau những tờ phao vụng về trong giờ kiểm tra. Không chỉ thế, thanh xuân của tôi còn có những vinh quang mà tôi đã dày công giành lấy, là những lần tôi mỉm cười khi nhận được chiếc bằng khen lồng kính,… Đó còn là những giọt nước mắt hạnh phúc hay những giọt nước mắt chia ly, buồn tủi nhưng để lại trong tôi những thứ xinh đẹp mà không từ ngữ nào có thể định nghĩa.
Có thể thấy thanh xuân mỗi người là khác nhau, chẳng có một định nghĩa chính xác nào có thể khái quát được “thanh xuân” là gì trong cuộc đời của mỗi tiểu vũ trụ. Nhưng chắc hẳn rằng đó sẽ là nơi những niềm vui hay thậm chí là những nỗi buồn lên ngôi, là lúc sự ngây ngô hòa lẫn với chút trưởng thành và đó sẽ là những điều mỗi khi nghĩ lại ta bất giác mỉm cười hay đôi mắt ta bỗng long lanh lạ kì. Thời thanh xuân ấy sẽ qua đi theo sự trưởng thành của bản thân ta nhưng nó sẽ là thứ đọng lại trong ta mà ta khó có thể nào quên được. Đôi khi thời thanh xuân cũng không phải luôn chứa những điều đẹp đẽ, nếu không có những lần đối diện với tử thần, có lẽ ngoại tôi sẽ chẳng trân trọng từng khoảnh khắc được yêu nhau, được nhìn thấy nhau để đi đến bây giờ. Nếu không có những giọt nước mắt khi nghe lời la mắng, khiển trách thì có lẽ bản thân tôi sẽ không “lớn” như ngày hôm nay.
Thanh xuân có thể qua đi nhưng nó không biến mất, ta có thể làm nó sống dậy trong mỗi phút giây ta hồi tưởng. Thanh xuân cũng không chỉ là một “thời”, bất cứ khi nào ta muốn ta có thể sống một cuộc đời vui vẻ và đáng sống như ta đã từng….
Như Phan
Đấy là câu chuyện tình cảm của tôi, còn cậu thì sao?
Có người từng hỏi tôi rằng, độ tuổi nào chứa những kí ức đẹp đẽ nhất? Tôi chắc chắn với các cậu rằng đấy là tuổi thanh xuân. Nó tươi đẹp, nó mộng mơ, nó chan chứa những kỉ niệm hỉ nộ ái ố sâu sắc lại ngây ngô. Có lẽ, sâu đậm nhất thời thanh xuân đối với tôi không phải 7749 câu chuyện trốn học, nghịch dại cùng đán bạn bè hay là chơi khăm thầy cô, mà là chuyện tình cảm.
Cái thời thanh xuân ngây ngô ấy, cái thời còn mải mê rong ruổi trên chiếc xe đạp cũ kĩ cùng đám bạn, cười đùa vui vẻ vang cả quãng đường thôn quê. Tiếng gió rì rào, thì thầm kể chuyện cho ruộng lúa thơm mùi sữa. Cứ ngỡ, khoảng thời gian đẹp đẽ kia chỉ có những tiếng cười nói, chỉ có thứ tình bạn đơn thuần, nhưng đâu ngờ, nó còn mang cả những giọt nước mắt mặn chan chát, mang câu chuyện tình tôi mang đến suốt quãng đường về sau.
Chúng tôi là đôi người vô tình chạm mặt nhau ở nơi giao lộ đông đúc, chưa kịp nhìn thấy nhau đã vội vã lướt qua nhau. Chỉ là đôi người lạ vô tình gặp nhau, nhưng không dừng lại. Ai ngờ đâu, sau này, chúng tôi lại có duyên gặp lại nhau, có duyên trở thành người quen biết, trở thành người bạn với nhau.
Bước vào mái trường mới, ngôi trường chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Tôi gặp được cậu ta, người tôi không thể nào quên đi được. Cậu ta gặp tôi khi đang trong một chuyện tình đẹp, tôi gặp cậu khi đang tương tư vẩn vơ về người kia. Chúng tôi chỉ trò chuyện như đôi bạn bình thường, cùng nhau đi học, đôi khi cậu mua tặng tôi chiếc kẹo nhỏ xinh.
Đâu ai biết được đấy, chuyện tình đẹp tựa trong tranh của cậu cũng đến lúc kết thúc. Kết thúc cùng những giọt nước mắt nóng hôi hổi, cùng những lời nghẹn đắng nơi cuống họng không kịp thốt ra. Đôi khi, có những đêm, cậu ta tìm đến tôi chỉ để kể cho tôi nghe vài câu chuyện cũ của cậu, hay lại bật chiếc call nhỏ lên chỉ để nghe vài tiếng nức nở, nghe tiếng giọt nước mắt đang lăn trên khuôn má.
Chúng tôi trải qua năm đầu tiên như thế đấy, như đôi bạn bên nhau mà thôi. Khi bước sang ngưỡng cửa thứ hai, bước sang một chặng đường mới, và biết thêm nhiều bài học mới. Tự khi nào, tôi và cậu ấy đi đâu cũng bên cạnh nhau, ánh mắt và nụ cười lại cùng trao nhau. Ánh mặt trời nhỏ bé đầu trên khuôn mặt của cậu, nhưng nó đâu tỏa sáng bằng nụ cười kia? Tôi thừa nhận rằng, tôi đã quên đi người khiến tôi khóc nhiều đêm, trong tâm trí nhỏ bé của tôi chỉ hiện hữu hình bóng cậu mà thôi.
Ôm nhung nhớ, đem những mộng mơ để viết nên vần thơ, vần thơ chỉ dành cho mình cậu. Đôi khi tôi mong tiết học dài ra hơn một chút, mong quãng đường về nhà dài ra hơn, mong thời gian trôi chậm lại, để được ở bên cậu lâu hơn. Tôi cứ bình lặng thích cậu, bình lặng nhìn ngắm cậu, và bình lặng cách xa cậu.
Vì sao tôi lại cách xa cậu? Vì tôi nghĩ, tôi sẽ chẳng thể với tới cậu. Nhìn cậu ở gần tôi thật đấy, tưởng như với tay là đã tới rồi, nhưng đâu như vậy, tôi cố gắng mãi, cũng chẳng thế chạm vào cậu. Đám bạn cậu nói rằng, cậu đang thích ai đó mất rồi, ngày nào cũng kể cho họ về người đó. Tôi cũng chỉ bình lặng mỉm cười mà nghe chúng nó kể, tưởng tượng ra một người hoàn mĩ trong đầu. Thật đẹp, cũng thật xứng đáng. Tôi cứ thế mà cách xa cậu, càng ngày càng xa hơn.
Tôi chưa quên được tình yêu ở tuổi thanh xuân tươi đẹp đó, nói đúng hơn là chẳng thể quên, cái rung động đẹp đẽ nhưng cũng đau đớn đó, theo tôi đến tận bây giờ. Tình yêu thời thanh xuân như chiếc chìa khóa nhỏ vậy, mở cửa cho một con đường tươi đẹp, nhưng cũng đầy trái đắng. Bông hoa nhỏ trên con đường đó, tôi chỉ âm thầm nhìn, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, không thể chạm vào được. Tôi gặp cậu ở quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, quãng thời gian cùng những xúc cảm hỉ nộ ái ố sâu sắc. Yêu trong cái ngây dại, thích khi còn ngây ngô, nhưng đến lúc cần quên đi cậu, cần buông bỏ cậu, tôi lại không làm được. Cậu là mảnh ngọc sắc nhọn, tuy có ánh sáng rực rỡ đấy, nhưng chạm vào cậu lại khiến tôi chảy máu. Cậu là vết thương tôi luôn mang, vết sẹo do cậu gây ra, tôi không nỡ chữa lành.
Đấy là câu chuyện tình cảm của tôi, còn cậu thì sao?
Duong Ngoc Anh
Gửi thời thanh xuân tươi đẹp của chúng ta!
Có người đã từng nói: “Thanh xuân như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa”. Quả thực, tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất của đời người. Chúng ta thỏa sức theo đuổi đam mê, sống hết mình, cháy hết mình, sáng tạo, năng động và không ngừng cố gắng. Thanh xuân là nơi cất giữ những kỉ niệm đẹp, nơi chôn vùi những hồi ức đau khổ như một vết thương lòng đã hằn sâu trong tâm trí. Ai rồi cũng sẽ được nếm trải mùi vị đầy ngon ngọt mà cũng vô cùng cay đắng của tuổi trẻ, bởi đó là quy luật tất yếu, là món quà vô giá mà thượng đế đã ban tặng cho chúng ta.
Thời gian với lộ trình vô tận vẫn cứ chảy trôi theo vòng tuần hoàn bất diệt, chẳng ai có thể thay đổi được điều “vốn dĩ” ấy. Con người dù bé nhỏ đến đâu, dù trong sáng bao nhiêu, ngây thơ vô lối đến nhường nào thì cũng đến lúc phải trưởng thành, phải nếm mật nằm gai với bản chất vốn dĩ khó khăn của cuộc sống. Vòng tay ấm êm của mẹ, tình yêu sâu sắc của bà cũng chẳng thế nào làm chuyển dịch nổi cái thuộc tính bất di bất dịch ấy. Và, thanh xuân chính là bước đi chập chững đầu tiên vào đời.
Mỗi con người sinh ra đã là một bản thể riêng biệt, dĩ nhiên họ đều có những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình. Có người hạnh phúc vì mình đã đi đúng đường đúng hướng, nhưng cũng tồn tại những giọt nước mắt tiếc nuối, đắng cay vì đã lãng phí cả một thời thanh xuân tươi đẹp. Nhưng, xin chớ buồn phiền thêm nữa, bởi đó lại chính là bản chất của tuổi trẻ. Đừng thất vọng vì bản thân đã không nỗ lực hết mình, đã quá dễ dãi từ bỏ đam mê, thậm chí không dám mơ ước, lo sợ khi bắt tay vào thực hiện sẽ không đem lại kết quả như mong muốn. Hãy cảm ơn tuổi trẻ bởi nhờ có nó mà ta trưởng thành hơn rất nhiều vì những biến cố và mất mát, có cho mình những bài học xương máu mà ta sẽ không bao giờ phạm phải trên cao lộ đường đời.
Chập chững đi những bước đi đầu tiên, ta bị vấp ngã. Cái quan trọng không phải là mọi người nhìn ta với con mắt gì mà cốt yếu chính là ta có đứng dậy và bước tiếp nữa hay không. Đúng là tuổi trẻ được sai, nhưng không thể sai nữa, sai mãi để rồi cơ hội vụt bay đi đâu mất, chẳng còn nhiều chọn lựa. Tuổi trẻ là nơi ươm mầm của những đam mê, khát vọng đẹp, đó cũng là lúc bản thân mỗi người thỏa sức lăn lộn, vẫy vùng trong bể khổ của cuộc đời. Để rồi, sau này, khi ngoảnh mặt nhìn lại chặng đường mà ta đi qua, không còn sự nuối tiếc mà chỉ còn là những xúc động, bồi hồi về kỉ niệm đẹp nhất trong quãng đời ngắn ngủi.
Thanh xuân đến bất ngờ và cũng vô tình trôi qua như những cơn gió tháng chín mát mẻ mà vội vàng. Con người cũng chẳng thể nào “tắm hai lần trên dòng sông cuộc đời”. Vậy thì”nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ sao ta không sống thật sâu’ (Phạm Lữ Ân). Vì thế, ta hãy sống hết mình với tuổi trẻ, sống sao cho thanh xuân tươi đẹp như chính tên gọi của nó.
Tác giả: Love cà phê sữa
Thanh xuân đó chúng ta đã yêu
Chúng ta là những con thiêu thân vì yêu mà đâm đầu chẳng màng mọi thứ.
Một con người khô khan như tôi chẳng dám nói với em hai chữ “sau này”. Không phải vì tôi không thể, vì là tôi sợ “sau này” chúng ta cái gì cũng có, chỉ là không có chúng ta. Tôi sợ phải nói, khi tôi không chắc chắn mình sẽ làm được, tôi sợ việc thất hứa nên tôi chẳng dám nói nhiều.
Tôi và em là hai hành khách của chuyến tàu thanh xuân. Tôi và em đã gặp gỡ, đã trao nhau niềm tin và tình yêu. Tình yêu đến với chúng ta thật bất ngờ và rời đi cũng thật vội vã. Người ta nói rằng thanh xuân ngắn lắm, tôi đồng ý và một đời người cũng chẳng dài.
Chúng ta vì yêu mà đến, cuối cùng cũng đã bỏ lỡ nhau.
Cùng nhau đi qua giông bão, nhưng lại không thể nắm tay nhau ngày nắng. Tôi gặp em, như một bức tranh màu xám được vẽ thêm cầu vồng, thật đẹp. Tôi yêu em, chẳng vì điều gì cả. Tôi thương em, trọn vẹn một chữ thương.
Em thật xinh đẹp, nhưng chẳng còn là của tôi nữa. Vào một ngày trời đầy nắng, em đã ngỏ lời buông. Tôi chưa từng tin vào duyên phận, nhưng có lẽ là do ý trời, tôi đã sai rồi. Và tôi cũng đã mất em rồi.
Cơ hội là do mình tự nắm bắt, tôi thật ngu ngốc khi chẳng nhận ra đấy là lần cuối cùng tôi có thể ở bên em. Tình yêu đến từ hai phía là một tình yêu đẹp. Thật đau lòng khi phải thốt ra hai chữ “đã từng” khi tôi nói về thời thanh xuân.
Tôi nhớ em của ngày xưa, tôi nhớ tôi của những ngày non dại ấy. Hạnh phúc là một điều gì đấy rất mong manh, dễ vỡ, chỉ cần sơ hở là đã tan rồi.
Trái tim tôi như vỡ vụn
Thì ra tôi đã thương người nhiều như thế
Thì ra người đau lòng nhiều như thế
Thì ra tôi đã trẻ con như thế
Thì ra người đã mệt mỏi nhiều như thế
Tôi đã sợ sẽ có một ngày nào đó em chán và rời bỏ khi tôi đang ở thời điểm yêu thương người nhất.
“Bởi vì anh không biết kiếp sau có còn gặp lại em được nữa hay không, nên kiếp này mới nỗ lực nhiều đến thế…”
Ở thời điểm đẹp nhất của thanh xuân, tôi đã đánh mất một người vào lúc tôi không ngờ đến nhất.
Vì yêu, ta chẳng bận tâm điều gì.
Vì yêu, ta bận lòng.
Kỷ niệm là một thước phim buồn, đối với tôi chính là như thế. Thanh xuân thật đẹp vì có em bên cạnh, gặp được em là điều may mắn nhất tôi từng có. Cũng như lời thoại của Hà Dĩ Thâm “có em xuất hiện thì tất cả người khác đều là tạm bợ”. Anh “không muốn tạm bợ”.
Điều khó khăn nhất đối với một số người chính là từ bỏ. Rất khó để bắt đầu vậy nên cũng rất khó để từ bỏ. Dù là không cam lòng nhưng vẫn phải chấp nhận, bởi vì đây là cuộc sống. Nó không chỉ có màu hồng, cũng chẳng phải là một giấc mơ ngọt nào.
Đôi khi, nó chính là cái tát, để chúng ta thức tỉnh. Dù là không muốn nhưng buộc phải như vậy. Nhưng cũng đôi lúc, là vì còn thương nên ta chẳng dám tiếp tục, ta chọn việc lẳng lặng nhìn người hạnh phúc bên cạnh một ai đó không phải ta.
Yêu, là không ràng buộc.
Nguyen Thai Anh
Thanh xuân ai chẳng vấp ngã đôi lần
Thanh xuân, cụm từ thật đẹp mang lại cho ta những xúc cảm về một tuổi trẻ hoài bão đầy ước mộng xa xôi. Thế nhưng cũng là một kí ức gợi nhớ đến những lần vấp ngã thật đau trong quá khứ. Phải rồi, trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp ấy, ai mà chẳng vấp ngã đôi lần?
Thanh xuân năm ấy, chúng ta không chỉ có tuổi trẻ khát vọng và nhiệt huyết, những người bạn thân thiết sớm tối có nhau, mà chúng ta còn có cả cho mình những tình yêu đầu mới chớm. Tuổi 17, lần đầu tiên con tim biết rung lên những nhịp đập mãnh liệt khi ta trót gặp nàng, khi ấy, ta chợt hiểu, thì ra thanh xuân mà người ta vẫn thường hay nói nằm ở đây.
Tình đầu ngây ngô, nhưng tình đầu cũng thật điên dại. Ta yêu hết mình và cho đi bằng cả tấm lòng ta có. Những xúc cảm đầu đời trong veo như nụ hôn sớm mai của tia nắng vàng len lỏi qua những nhành cây. Nó đem đến cho ta dư vị ngọt ngào mà cuộc đời suốt mười mấy năm trôi qua ta vẫn chưa một lần được nếm trải. Lần đầu tiên ta biết yêu, lần đầu tiên ta biết đặt hết tâm tư tình cảm vào trong một cuộc tình, lần đầu tiên ta biết sống vì một người khác và cũng là lần đầu tiên trong đời ta được yêu.
Thanh xuân đẹp là thế, đẹp đến cái mức mà nếu như được lựa chọn lại một lần nữa, ta vẫn nguyện đắm chìm trong cơn mưa rào mùa hạ nơi lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ. Để lại được gặp người nơi ấy, để được nhìn thấy nhau, và để con tim lại một lần một lần rung lên những nhịp chuông điên dại.
Tuổi 17, chúng ta yêu và nghĩ rằng người đó là cả cuộc đời. Thế nhưng khi thanh xuân trôi đi, ta buộc phải trưởng thành và để lại sau lưng những hồi ức êm đẹp cùng cái tôi con trẻ, thì ta mới hiểu rằng, thanh xuân trôi qua rồi cũng vẫn chỉ là quá khứ mà thôi!
Và rồi ta đau, đau với nỗi mất mát lớn lao rằng từ giờ trở đi thanh xuân của ta sẽ không còn nữa, kéo theo người ấy trong tim ta rồi cũng ra đi và không trở lại. Thanh xuân mà, ai chẳng phải vấp ngã đôi lần? Thế nhưng rồi sau cùng, ta vẫn sẽ phải bước tiếp những bước chân về phía trước, và những nỗi đau ngày nào giờ chỉ còn là những vết chai sạn được chôn vùi sâu thật chặt trong tim mà thôi.
Thanh xuân đi qua, nhưng ta còn cả một tương lai ở phía trước. Vấp ngã không có nghĩa rằng ta sẽ không còn yêu. Một trái tim với những vết sẹo chằng chịt sẽ khó khăn hơn khi bắt đầu một câu chuyện. Nhưng nếu ta đã tìm được người rồi, thì có lẽ ta sẽ chẳng thể buông tay. Sau cùng, ta lại phải cảm ơn chính thanh xuân năm ấy đã cho ta đủ dũng cảm để yêu và vấp ngã. Vì suy cho cùng, đâu phải ai cũng từng đi qua những năm tháng thanh xuân ấy giống ta?
Minh Hoài
Thanh xuân khép lại
Bước thật chậm những bước cuối cùng của đời sinh viên, bỏ lại đằng sau lưng những tháng năm đẹp nhất. Thanh xuân cứ thế chầm chậm khép lại, mang cả trong đó biết bao những hoài bão, mơ mộng của một thời đã qua…
22 năm đầu đời trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Đến nỗi mà giờ đây, tất cả những kí ức trong veo của tuổi học trò giờ chỉ là còn trong những kỉ niệm. Những kỉ niệm đẹp đẽ nhưng đã nhuốm màu ố vàng của thời gian, chỉ chờ được một lần lật lại. Những thước phim về quãng đời học sinh, quãng đời sinh viên cứ thế tua lại trước mắt khiến cho lồng ngực không khỏi dấy lên những cảm xúc ngọt ngào cùng bồi hồi đến lạ. Thứ cảm xúc khiến cho trái tim phải thổn thức những nhịp đập thân thương, bởi vì những năm tháng đó đã trôi qua mất rồi.
Ai mà chẳng có một thanh xuân như thế, gặp gỡ và thân quen với những gương mặt mới. Những buổi chiều nắng xiên qua khe cửa lớp. Những nụ cười rúc rích thân thương, những trưa hè đạp xe vội vã hay thậm chí là cả những hôm cùng nhau trốn tiết bỏ bài. Những người bạn năm ấy cùng bạn đọc một quyển sách, nghe cùng một bản nhạc giờ thế nào rồi? Có còn là người luôn nắm giữ những bí mật của bạn nữa không hay đã không còn có thể giữ lại những mối dây liên kết…?
Thời gian thì cứ vậy trôi, trong mỗi một quãng đời ta lại được gặp những người bạn mới. Những mối quan hệ cũ cứ thưa thớt dần để rồi từ thân quen chúng ta bỗng trở nên xa lạ. Giấc mơ ngày nào của bạn bây giờ thế nào rồi? Có còn đó những nhiệt huyết, những khát khao cháy bỏng được thể hiện mình nữa không? Hay tất cả đều trở nên nguội lạnh trước những thực tế phũ phàng của cuộc đời luôn mang đến?
Bước ra khỏi tuổi thanh xuân, có nghĩa là chúng ta buộc phải trưởng thành, buộc phải khiến cho bản thân nhìn nhận theo những chiều hướng khác. Thực tế và không còn nhiều những mơ mộng hão huyền. Trước mắt sẽ còn nhiều lắm những chông gai, những khó khăn trắc trở mà mỗi chúng ta bắt buộc phải đối đầu và vượt qua. Thế nhưng dù cho có khó khăn đến thế nào, có mệt mỏi đến đâu, thì hãy luôn nhớ xung quanh ta luôn có những bờ vai sẵn sàng làm chỗ dựa cho ta chia sẻ, sẵn sàng làm bệ đỡ cho ta những lúc gian nan và luôn lắng nghe mọi cảm xúc ấy.
Thời gian là dòng chảy một chiều, thanh xuân tươi đẹp khép lại rồi thì cũng không thể quay trở về được một lần nữa. Quãng thời gian trước mặt mới là điều khiến cho mỗi chúng ta phải bận tâm mãi sau này. Phải sống thật tốt, cười thật tươi, đôi vai phải thật mạnh mẽ để bước tiếp những bước đi trên con đường đời…
Minh Hoài
Thanh xuân
Bến bình yên những vết chân tan ngay sau mỗi khát vọng vỗ bờ của sóng. Để nhận ra thanh xuân không phải là thời gian mà chính là cảm xúc. Đong những trải nghiệm để làm mới mình đón những cung bậc cảm xúc của một “thanh xuân” luôn ở trong hiện tại.
Những cơn mưa mùa đông chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Những hạt mưa lun phun phủ xám trời như một thứ men làm dậy lên mùi hương hồi ức. Nhưng bức ảnh trượt đi trượt lại trên viền năm tháng để gõ lại một thanh xuân. Nơi những ánh lửa hồng ấm sực thời dữ dội, nơi có quá nhiều ước mơ lên màu men hạnh phúc. Nơi mà gương mặt ta luôn đồng hành cùng những khát khao được thay đổi cả thế giới. Để bây giờ chợt nhận ra, thay đổi cả thế giới giản dị chỉ là thay đổi chính bản thân mình.
Thêm một mùa cải vàng bên bờ sông nở rộ, phố đông hơn vào ngày ai đó đều nhận ra “thanh xuân” rồi sẽ một đi không trở lại để vội vã níu kéo bằng những bức ảnh lưu lại hiện tại rồi mỗi thời khắc qua sẽ lại trở thành quá khứ. Những ngọn lửa ấm mùa năm tháng, tiếng nhạc lời ca mang cả thế giới về nhà. Mẹ vẫn vội vã vo tròn mùa đông bươm chải từ sớm tinh mơ trên cánh đồng mùa giáp hạt. Những thảm cải vàng ven sông nhen lên trong con cả khát vọng đảo xoay giữa thành phố chập chờn mơ tỉnh. Để rồi bàn chân con lại đi đo cuộc đời bằng dặm dài mưa nắng. Cái nắng của phương nam, cái lạnh của miền đông bắc, những cơn mưa không đầu không cuối của Hải Phòng. Để con biết rồi thanh xuân con sẽ chảy về nơi này để đứng lại. Thành phố giữ cho con những bước nhảy hoàn vũ cuộc đời mình.
Để con tan đi trên triền đồi Thiên văn lộng gió. Để nhận ra có một “Vũng Tàu” giữa thành phố Cảng. Nơi mà những hàng thông nghiêng nghiêng thả mình xuống thành phố rực rỡ ngày và đêm chảy đi như một dòng sông. Nơi những tiếng cười thả đi, tình yêu buông ra và bàn tay chạm nhau chạm nhẹ cái lạnh của một cao nguyên “Đà Lạt”. Ta gặp cả những chú dê thung thăng bên vách núi để mường tượng ra một núi rừng Trường Sơn dịu dàng mang trong mình những bài ca đi cùng năm tháng.
Bước tới thật gần để đỡ tới cả một mặt trời giữa hoàng hôn màu đỏ gạch trên bãi biển Đồ Sơn, để nhận ra những cơn sóng như lòng người trào lên khát vọng muốn chạm bờ lại muốn tan ra giữa biển khơi. Để rồi ngả mình trên chuyến tàu như buông trôi giữa Vịnh Lan Hạ để nhận ra thanh xuân đậu ngoài kia giữa những cơn sóng dạt dào. Bến bình yên những vết chân tan ngay sau mỗi khát vọng vỗ bờ của sóng. Để nhận ra thanh xuân không phải là thời gian mà chính là cảm xúc. Đong những trải nghiệm để làm mới mình đón những cung bậc cảm xúc của một “thanh xuân” luôn ở trong hiện tại.
Bùi Thị Thương
Trên đây là top những bài tản văn viết về kỷ niệm tuổi thanh xuân hay nhất mà Blogthoca.edu.vn muốn giới thiệu đến bạn. Hy vọng bài viết của Blogthoca.edu.vn sẽ hữu ích với bạn.